Trước khi đến nơi tổ chức bữa tiệc, ai cũng không biết tình huống gì và xảy ra như thế nào.
Chỉ là hiện tại, cô còn có thể ôm hy vọng lớn thôi.
Đang suy tư, Dạ Y Viễn đột nhiên suy yếu lên tiếng nói: “Sau khi em đi xuống, tôi sẽ không đi vào trong với em, miễn cho Âu Thần hiểu lầm gì đó.”
Nghe vậy, cổ họng Thẩm Cửu nghẹn lại, nói không ra lời, chỉ có thể gật đầu.
Sau đó, cô lại nghe được một tiếng cười nhạt của Dạ Y Viễn.
Cô cắn môi dưới nhìn về phía cửa sổ, lại vừa vặn nhìn thấy sườn mặt của Dạ Y Viễn phản chiếu trên cửa sổ xe, thoạt nhìn anh ta yếu ớt như vậy, hơn nữa bộ dáng kia cực kỳ giống một người đáng thương. Còn có đôi mắt đỏ hồng của cô cũng phản chiếu trên cửa kính xe, Thẩm Cửu không dám nhìn nữa, vội vàng cúi đầu, để nước mắt rơi xuống váy.
Chiếc váy được may bằng lụa mỏng, nước mắt nhanh chóng biến mất.
Tài xế lái xe rất ổn định, hơn nữa điểm này không tắc xe, rất nhanh đã đến nơi.
“Hai người nói nơi này sao? Phía trước có quá nhiều người, xe chạy qua cũng không tiện lắm, dừng ở đây có được không?” Tài xế quay đầu lại hỏi Dạ Y Viễn.
Dạ Y Viễn cười gật đầu: “Đương nhiên có thể, ở chỗ này đi.”
Nói xong anh ta nhìn về phía Thẩm Cửu: “Em có thể tự mình làm được không?”
Thẩm Cửu dùng sức gật đầu, cô đương nhiên có thể, Dạ Y Viễn bị thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-2/2028316/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.