Nhưng mà nhìn xung quanh, cũng không có thấy bóng người của Dạ Âu Thần ở trên đài, Thẩm Cửu cảm thấy trong lòng mình hơi luống cuống.
Lang An ở đây, nhưng mà Dạ Âu Thần cũng không ở đây, điều này thay mặt cho cái gì?
Hay là nói, Lang An muốn đưa cô đến gặp Dạ Âu Thần?
“Lang An, anh muốn dẫn tôi đi đâu? Dạ Âu Thần đâu?”
Lang An không nói gì, kéo cô đến phía sau đài nơi không có người.
“Mợ chủ? Sao bây giờ cô mới đến?”
Thẩm Cửu há miệng, cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu: “Gặp một chút chuyện, cho nên mới đến trễ, anh ấy…”
“Mợ chủ, cô không phải đến trễ một chút đâu, cậu chủ đã đợi cô cả một tối đó!”
Anh ấy… Đợi mình cả một tối? Sắc mặt Thẩm Cửu tái nhợt, trong lòng rất áy này: “Thật xin lỗi, tôi không biết…”
Bộ dạng và vẻ mặt khổ sở của cô, trong lòng Lang An không nỡ nói: “Mặc dù bây giờ cô mới đến, nhưng mà… tất cả cũng quá muộn.”
“Tất cả cũng quá muộn? Lời này nghĩa là gì?” Thẩm Cửu không hiểu lời này của anh ta có ý gì, không thể làm gì khác hơn là hỏi lại.
Lang An không thể làm gì khác hơn nói: “Cậu chủ Dạ đã rời đi năm phút trước rồi.”
Cái gì? Cô đến, anh lại đi? Sắc mặt Thẩm Cửu trong nhát mắt đã trở nên khó coi: “Năm phút trước tôi bị giữ ở ngoài, tôi không có thư mời nên không vào được…”
“Chính là suy xét đến việc mợ chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-2/2028311/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.