Mặc dù bảo rằng cô lười, thế nhưng cô cũng cần phải nuôi gia đình chứ.
Tiểu Nhan cũng dựa vào cô để ăn cơm đây này, với lại cô muốn tạo điều kiện cuộc sống tốt nhất cho Bé Đậu Nành, bởi thế nên cô mới cố gắng làm việc. Lúc lười biếng đều là lúc không có áp lực.
Bởi thế nên cô mới nhận công việc này.
“Sau đó thì sao?” Hàn Minh Thư hỏi khẽ.
“Rồi sau đó à, tớ đợi cô ta quay phim, sau khi cô ta quay phim xong, lúc tớ định lấy số đo cho cô ta thì cậu biết cô ta nói thế nào không? Không ngờ cô ta lại nói mình mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi, thế là bèn ném tớ sang một bên”
Hàn Minh Thư: “..”
Tiểu Nhan kể khổ: “Nếu mỗi thế thì thôi đi, đợi cô ta nghỉ ngơi mười phút đồng hồ, lúc tớ đo cho cô ta thì cô ta lại bảo tớ làm cô ta đau! Nói tớ không chuyên nghiệp, bây giờ không cho tớ đến gần cô †a nữa”
Hàn Minh Thư vươn tay xoa mày:”Bởi thế?”
“Cô ta kêu cậu đích thân đến, nói là đơn hàng này là cậu nhận làm, chắc chắn cậu phải đích thân đến đo cho cô ta. Cô ta tưởng mình là ai kia chứ, là hoa đán đang nổi tiếng thì ghê gớm lắm à?
Chẳng qua tớ chỉ đến trễ có một phút đồng hồ thôi à, chỉ một phút đồng hồ mà thôi! Tớ xin lỗi cô ta cả lúc lâu, xin lỗi liên tục luôn rồi, không ngờ cô ta lại còn không ngó ngàng gì, tớ tức chết đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-2/2028219/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.