Lấy công chuộc tội sao?
Tiểu Nhan nhìn anh ta một cái, nhìn thấy nơi đáy mắt của Lang An đích thực là tràn đầy sự áy náy, lúc này mới phát hiện anh ta là thành tâm thành ý xin lỗi mình.
Anh ta nói cũng rất có lý, hai người đứng đối lập nhau, lời nói ra khó tránh sẽ khiến đối phương nghe không quen.
Nhưng, Tiểu Nhan vẫn cảm thấy tối hôm nay anh ta nói chuyện thực sự rất quá đáng.
Cho nên cô không có đáp lời.
Lang An cô vì tức giận mà sẽ trực tiếp bỏ đi, chỉ có thể hạ thấp thái độ, nhẹ giọng khẩn cầu cô.
“Tôi xin lỗi cô, cô chịu lên xe rồi chứ?”
Tiểu Nhan: “...”
Nếu như cô còn tức giận, vậy há không phải là cô rất nhỏ mọn sao?
Bỏ đi, dù sao cũng không phải người cùng một con đường với bọn họ, nghĩ tới đây, Tiểu Nhan lại đi về phía xe của anh ta, Lang An lúc này mới thở phào một hơi, bất tri bất giác lộ ra nụ cười.
Trong bệnh viện.
Yên tĩnh đến nỗi chỉ có tiếng của máy móc, Tiểu Nhan như một bức tượng, ngồi ở bên mép giường không nhúc nhích tí nào, ánh mắt từ đầu đến cuối đều đặt trên mặt của Hàn Minh Thư.
Đột nhiên, đôi mi của Hàn Minh Thư động đậy, giống như là sắp tỉnh lại rồi vậy.
Dạ Âu Thần không hề nhúc nhích nãy giờ lại trở nên có chút kích động vì đôi mi cô khẽ run lên, cơ thể liền ngồi thẳng dậy.
Hàn Minh Thư đã ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-2/2028072/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.