Chương trước
Chương sau
Dạ Âu Thần thu lòng bàn tay lại, nụ cười nơi khóe môi càng thêm mỉa mai.

"Ngay cả phủ nhận cũng không phủ nhận một chút ư?"

Cô thoải mái thừa nhận là của mình, đồng thời muốn đưa tay đoạt lấy, có thể thấy cô rất quan tâm thứ này.

Vừa nghĩ tới trước đó cô tự nhủ, bảo anh làm tốt biện pháp tránh thai, anh lập tức cố tình nghĩ đến, dù mang thai thì thế nào? Cô không muốn sinh con của mình, anh càng muốn cô sinh con cho anh.

Nhưng Dạ Âu Thần không ngờ cô lại kháng cự đến mức này, còn đi mua thuốc.

Hàn Minh Thư muốn lấy lại lọ thuốc, nhưng Dạ Âu Thần đã đi trước một bước thu lọ thuốc lại, cô chỉ có thể cắn môi dưới nhìn anh.

Nếu cô đã bị phát hiện thì chẳng có gì phải phủ nhận.

Huống hồ, cô cũng không định giấu anh chuyện này.

Nghĩ vậy, Hàn Minh Thư tiện thể nói: "Tôi căn bản cũng không định giấu diếm anh, lúc ấy tôi đã nói, bảo anh làm biện pháp tránh thai, nhưng anh không làm, không phải là muốn tôi tự uống thuốc tránh thai sao?"

Nghe vậy, Dạ Âu Thần tức đến suýt bật cười.

Nhưng một hơi kẹt ở yết hầu không thể thoát ra, cuối cùng Dạ Âu Thần chỉ có thể cười lạnh thành tiếng.

"Tôi bảo em uống thuốc tránh thai sao? Thế nào? Em không nhất định phải uống thuốc mà."

"Anh không muốn để tôi uống thuốc thì anh hãy làm tốt biện pháp tránh thai đi, bây giờ anh hét với tôi làm gì?" Hàn Minh Thư nghiến răng nghiến lợi đáp lại.

Hai người đôi co, Dạ Âu Thần ý thức được điều gì không đúng.

Anh căn bản không phải tức giận vấn đề cô uống thuốc, mà là... cô lại không muốn sinh con cho anh, mục đích cuối cùng không phải là không muốn có bất kỳ liên quan gì với anh sao?

"Tôi hét với em sao?" Dạ Âu Thần tức giận tới mức bóp chặt lọ thuốc, rõ ràng lọ thuốc rất rắn, nhưng dưới lực đạo của anh lại bị đè ép đến mức thay đổi hình dạng, vặn và vặn vẹo.

Hàn Minh Thư có chút kinh hãi trước sức mạnh của đàn ông.

"Nếu em không kháng cự tôi như thế, tôi sẽ hét lên với em sao? Em tình nguyện sinh con cho chồng trước nhưng cũng không muốn có bất kỳ liên lụy gì với tôi? Thế nào?"

Anh bỗng đưa tay nắm cằm cô: "Không muốn mang thai con của tôi ư? Cảm thấy mang thai con tôi là một loại sỉ nhục sao?"

Cái cằm có chút đau nhức, Hàn Minh Thư nghĩ đến cái lọ trước đó bị anh bóp đến thay đổi hình dạng, sợ cằm mình sẽ không chịu nổi cơn giận của anh mà bị bóp nát, cho nên thật không dám giãy dụa.

“Tại sao tôi phải mang thai con của anh? Tôi và anh lại không có bất kỳ quan hệ gì."

"Vậy chồng trước của em thì sao, em và anh ta có quan hệ rồi sao? Một người đàn ông phản bội em nuôi người thứ ba, kẻ như vậy đáng để em trân trọng sao?"

Hàn Minh Thư bị anh kích thích khiến vẻ mặt hơi vặn vẹo, kích động nhân tiện nói: "Ai nói đứa bé kia là của Lâm Tuấn?"

Vẻ mặt Dạ Âu Thần vốn hung ác nham hiểm, đột nhiên nghe được câu này, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Sau khi kinh ngạc, Hàn Minh Thư mới biết được mình đã làm bại lộ một việc nghiêm trọng cỡ nào.

Sắc mặt cô trắng bệch, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ Dạ Âu Thần trước mặt.

Cô vừa rồi... nói cái gì?

Sẽ không bại lộ cái gì chứ?

Nghĩ vậy, Hàn Minh Thư nhanh chóng lui về trên giường, kéo chăn trùm kín người mình, định nằm giả chết.

Dạ Âu Thần cường thế chế trụ bả vai gầy yếu của cô, kéo cô từ trên giường lên, bàn tay lớn bóp chặt cô, gần như một tay đã có thể ôm được vòng eo tinh tế của cô, đặt cô cố định trước mặt mình.

"Em vừa nói cái gì? Em lặp lại lần nữa!"

Trong lòng Hàn Minh Thư vô cùng loạn, cô sợ mình để lộ sơ hở trước mặt anh, nhưng lúc này phải nói gì để lấp liếm chứ?

"Nói rõ ràng!" Ánh mắt hùng hổ dọa người của Dạ Âu Thần nhìn cô: "Đứa bé không phải là của Lâm Tuấn, vậy là của ai?"

Hàn Minh Thư nhắm lại mắt, cuối cùng nghiến răng, bất chấp:

"Dạ Âu Thần, tại sao anh muốn biết vấn đề này như vậy? Dù nó là của ai thì cũng không phải là của anh, Dạ Âu Thần, anh hỏi cái gì mà hỏi? Muốn tôi nói cho anh biết đứa trẻ tôi mang thai là của ai sao?"

Dù là của ai cũng không phải là của anh...

Câu nói này khiến trái tim Dạ Âu Thần nóng rực lên.

Đúng vậy, lúc trước cô vừa gả vào đã mang thai, đứa con trong bụng cô là của ai cũng sẽ không là của Dạ Âu Thần anh.

Chết tiệt!

Ánh mắt Dạ Âu Thần thống khổ dùng sức nắm bờ vai cô, lực đạo lớn đến mức gần như bóp nát xương cốt cô.

"Đau quá, thả tôi ra!"

Hàn Minh Thư dùng sức đẩy anh: "Anh muốn bóp nát vai tôi sao? Thả, buông ra."

"Đồ đàn bà đáng chết, tôi quý trọng em như thế. Nghĩ dù em sinh con với người đàn ông khác cũng không sao, nhưng em lại không biết xấu hổ như vậy. Là ai? Đến cùng là ai?"

Những nụ hôn nóng hổi như mưa to gió lớn tới tấp rơi xuống, toàn bộ hô hấp của Hàn Minh Thư đã bị anh chặn lại, cô đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh giữ chặt hai tay nâng cao hơn đỉnh đầu, sau đó đặt ở giường lớn mềm mại đằng sau.

Anh động tác thô lỗ bắt lấy vạt áo cô, âm thanh lạnh lùng như truyền đến từ Địa Ngục.

"Em không muốn có liên quan đến tôi, vậy tôi sẽ khiến em không thể không liên quan tới tôi. Em muốn uống thuốc tránh thai, không sinh con cho tôi, vậy tôi sẽ khiến em sinh con cho tôi. Em muốn uống thuốc ư? Tôi không cho phép."

Khi nói những lời này, đôi mắt màu mực của anh mang theo sự bắt buộc đầy kiên định.

Hàn Minh Thư còn chưa kịp phản bác gì thì thân thể của anh đã ép xuống, sau đó phong kín môi cô.

Lọc cọc

Lọ thuốc bị nắm đến biến hình lăn xuống mặt đất, Dạ Âu Thần đá một cái bay ra ngoài, cái lọ lập tức lăn vào trong góc, cùng lúc đó rơi xuống mặt đất còn có quần áo của Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần.

...

Lần này, Hàn Minh Thư không xuống giường được,

Khi cô tỉnh lại, hai chân vừa xót vừa tê, xoay người thì cảm thấy cả người đau nhức, cánh tay cũng không nhấc lên được.

Hơn nữa, nghiêm trọng nhất là, thể lực cô đã hao hết, đói đến mức mắt hoa lên, nhưng vẫn không thể động đậy.

Cửa bị đẩy ra, Dạ Âu Thần bưng một bát cháo đến trước mặt cô: "Ăn cơm."

Anh đặt bát cơm ở một bên, tiến lên kéo Hàn Minh Thư từ trong chăn ra, sau đó mặc quần áo cho cô.

"Khốn kiếp, đừng đụng vào tôi."

Hàn Minh Thư lên tiếng mắng anh, đáng tiếc không có chút sức nào, nên dù mắng chửi người nghe cũng không hề có khí thế.

Đặc biệt hiện, dáng vẻ yếu ớt của cô khiến người ta càng không kìm chế được.

Vì cô kháng cự, Dạ Âu Thần không thể mặc quần áo cho cô, không khỏi lạnh lùng nói: "Em thể lực dồi dào nhỉ, ý muốn để anh tiếp tục phải không? Hả?"

Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Hàn Minh Thư lộ vẻ buồn bực.

"Vô sỉ!"

"Nếu như em còn ngăn cản tôi như vậy, vô sỉ hơn sẽ còn ở phía sau."

Cô còn có thể nói cái gì, tuyệt vọng nhắm mắt lại mặc Dạ Âu Thần mặc quần áo cho mình.

Sau khi nhắm mắt lại, Hàn Minh Thư cảm giác mình như biến thành một con rối bị giật dây, làm chuyện gì cũng đều mặc cho người giật dây điều khiển, mà cô...cái gì cũng không làm được.

Bi ai.

Là thật bi ai.

Cô chỉ muốn uống thuốc tránh thai mà thôi, ai biết rước lấy phiền toái lớn như vậy.

Sớm biết vậy, cô nên giấu thuốc tránh thai thật kỹ, không bị anh phát hiện, cô có thể bình yên vô sự uống thuốc tránh thai đó, phòng ngừa về sau cùng anh gặp nhau.

"Mấy ngày nay em đừng nghĩ đến chuyện uống thuốc tránh thai, tôi sẽ luôn ở bên em, quan sát em 24 giờ đến tận khi em mang thai mới thôi."

Hàn Minh Thư mở to mắt, đôi mắt đẹp chứa đầy lửa giận ngập trời.

"Vô sỉ, sao anh có thể như vậy chứ?"

Anh ép buộc cô mang thai con của anh sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.