Chương trước
Chương sau
Mà bên kia

Hàn Minh Thư giơ túi che nửa gương mặt, ngắm chuẩn thời gian và cửa ra rồi chạy ra ngoài.

Khi chạy đến bên người Dạ Âu Thần, còn không cẩn thận đụng anh một chút, lúc ấy tim cô cũng sắp nhảy ra ngoài, luôn cảm thấy một giây kế tiếp Dạ Âu Thần sẽ bắt cô đứng lại, hoặc là bắt cô đi.

Nhưng hai kết quả đều không xảy ra.

Cô bình yên vô sự rời khỏi thang máy đó.

Sau khi chạy đến khoảng cách nhất định, Hàn Minh Thư mới dừng chân lại, thở hồng hộc đứng tại chỗ.

Vừa rồi... Dạ Âu Thần hẳn không thấy cô chứ?

Hy vọng là không.

"Minh Thư!" Sau lưng, La Lo Li cũng đuổi theo, dừng lại bên cạnh cô."Sao cô chạy nhanh như vậy? Tôi đuổi theo cô mệt quá."

La Lo Li?

Hàn Minh Thư sửng sốt một chút, vừa rồi cô khẩn trương, đã quên mất cô ấy rồi.

Thấy đáy mắt cô ấy không có một chút tức giận vừa rồi bị bỏ lại, Hàn Minh Thư có chút kinh ngạc: “Cô đuổi theo tôi làm gì?"

Cô cảm thấy, cô đã nói với cô ấy rất rõ ràng rồi, các cô là đối thủ cạnh tranh, thật sự không cần thiết ở chung với nhau.

La Lo Li xấu hổ cười một tiếng: “Mọi người đều là người Nước H nha, tôi... Ở chỗ này cũng không có người quen biết, cho nên... Thấy cô cảm thấy rất thân thiết, nên muốn theo cô."

Hàn Minh Thư: "..."

Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy cô nàng này thật sự thành thật, vì vậy nói: "Vừa rồi tôi bỏ lại cô chạy mất, chẳng lẽ cô không tức giận?"

La Lo Li a một tiếng, rõ ràng rất chậm lụt.

"Vừa rồi cô... Bỏ lại tôi chạy sao? Chúng ta..." Cô ấy hơi nghiêng đầu, nháy nháy mắt: "Không phải cùng nhau chạy ra sao?"

Cô nương, lòng cô lớn đến thế nào, mới cảm thấy chúng ta là cùng nhau chạy ra?

Rõ ràng, là chính tôi chạy trước.

Hàn Minh Thư bất đắc dĩ lắc đầu, nói một câu: "Cô có thể lưu tâm một chút đi."

Nói xong, cô trực tiếp đi về phía trước.

La Lo Li rất nhanh lại theo sau, ở sau lưng cô, giống như một cái đuôi vậy: "Cô không cần lo lắng cho tôi, tôi biết cô không có tâm tư xấu, chỉ là... Cô biết người kia sao?"

Hàn Minh Thư: "Người nào?"

"Chính là cậu Uất Trì."

Cậu Uất Trì?

Cô sững sốt mấy giây mới phản ứng được, Dạ Âu Thần bây giờ đã bị đội lên cái họ Uất Trì này rồi, anh không tên Dạ Âu Thần nữa, mà là Uất Trì Thần.

"Cô không muốn nói cũng không sao, chẳng qua là tôi thấy có vẻ cô rất sợ thấy anh ấy, cho nên mới tò mò hỏi một câu."

"Ừ." Hàn Minh Thư gật đầu.

Cô và đối phương chỉ là bèo nước gặp nhau, quả thực không tín nhiệm cô ấy được.

Nếu như đối phương là người tốt còn tốt, nhỡ... Cô ấy trong ngoài không đồng nhất thì sao?

Sau khi trải qua chuyện Mai Linh, bây giờ Hàn Minh Thư đã rất khó tin người khác.

"Phỏng vấn ngay ở không xa trước mặt, chúng ta đi thôi."

"Được."

Đến nơi phỏng vấn, cơ hồ đầy ắp người.

So với số người vừa rồi chờ ở cửa thang máy còn nhiều hơn, hơn nữa còn là bội số của số đó.

Thấy cảnh tượng như vậy, Hàn Minh Thư có chút trợn mắt há mồm.

"Nhiều người như vậy, đều là tới phỏng vấn sao?"

Mới vừa rồi ở chỗ thang máy nhìn thấy người đông, cô cảm thấy không kỳ quái, nhưng bây giờ thấy chen đầy hành lang, Hàn Minh Thư vẫn giật mình.

Mà La Lo Li lại giống như thường thấy cảnh tượng như vậy vậy, gật đầu: "Đúng vậy, tôi nhìn trên diễn đàn nói, vốn trợ lý thư kí rất ít người làm, dù sao cũng là một trợ lý của thư kí mà, công việc vất vả lại không được kết quả tốt. Chỉ là, từ sau khi cậu Uất Trì được ông Uất Trì bổ nhiệm tổng giám đốc, thì không giống rồi... Mỗi ngày người tới xin làm trợ lý thư kí đặc biệt nhiều."

Nghe đến đây, Hàn Minh Thư cuối cùng cũng hiểu, tại sao La Lo Li hoàn toàn không có trực giác xem cô như đối thủ cạnh tranh. Bởi vì ở trong mắt cô ấy... Cô có thể ngay cả đối thủ cũng không tính.

Nhiều người tới ứng tuyển như vậy, muốn hạng người tài gì không có???

Còn thiếu một người như cô?

Không làm tốt, hôm nay ngay cả phỏng vấn cô cũng không qua.

Hàn Minh Thư bỗng nhiên có chút như đưa đám, luôn cảm giác chuyện cách cô dự đoán kém rất nhiều.

Quả nhiên là kế hoạch dễ dàng, áp dụng khó khăn.

"Chỉ là..." La Lo Li ngừng một chút, biểu tình có chút khổ não: "Mặc dù mỗi ngày người tới xin việc trợ lý thư kí rất nhiều, nhưng không có một người có thể thuận lợi nhậm chức. Đã rất nhiều ngày rồi, vẫn không tuyển được thí sinh hài lòng."

Hóa ra là như vậy, khó trách.

Vị trí trợ lý thư kí này nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, hơn nữa... Còn đại đa số là hướng về phía Dạ Âu Thần mà đến, nhất định phải chọn thật tốt. . ngôn tình ngược

Vừa nghĩ tới Dạ Âu Thần bây giờ bị nhiều người phụ nữ như vậy mơ ước, trong lòng Hàn Minh Thư cũng rất không thoải mái.

Rõ ràng... Đó là của một mình cô.

Nhưng bây giờ anh lại không nhận ra cô, sau đó còn có nhiều phụ nữ như vậy muốn cùng anh... xảy ra chút gì đó.

Càng nghĩ càng không thoải mái, Hàn Minh Thư cảm thấy cho dù thế nào, hôm nay cũng phải lấy được cơ hội phỏng vấn hôm nay, lấy được vị trí trợ lý thư kí.

Bằng không, có thể sẽ bị người khác nhanh chân giành trước.

Nhưng mà cô hoàn toàn không biết, chìa khóa của cô đã rơi vào tay Dạ Âu Thần.

Người rất nhiều, vốn là Hàn Minh Thư còn tưởng rằng thời gian chờ phỏng vấn sẽ rất dài, dẫu sao cô tới muộn, cũng không biết phải bao lâu mới có thể gọi tới số cô.

Nhưng không nghĩ tới, người đợi nhiều, nhưng người phỏng vấn tiến vào, không tới hai phút đã đi ra rồi.

Hàn Minh Thư và La Lo Li ở bên cạnh chờ, thấy cảnh này cũng thật kinh ngạc.

"Có phải cảm thấy tốc độ phỏng vấn của các cô ấy rất nhanh? Cô đừng lo lắng, lát nữa chúng ta cũng như vậy."

Hàn Minh Thư: "..."

Phỏng vấn chưa tới hai phút, có thể phỏng vấn gì?

Hàn Minh Thư đột nhiên hiểu ra, tại sao vẫn không tuyển được trợ lý thư kí rồi.

Dần dần, người trên hành lang đầy ắp người cũng dần dần đi hết, sau đó ngay cả cái ghế cũng trống rồi, Hàn Minh Thư đứng lâu như vậy rốt cuộc cũng tìm được chỗ có thể ngồi, cô và La Lo Li ngồi xuống, thở dài.

Cảm giác các cô vừa đi, không khí chung quanh cũng mới mẻ.

Không phải cô mẫn cảm với nước hoa, là bây giờ thể chất cô không giống trước kia, hơn nữa quá nhiều người, mùi hương sẽ trở nên hỗn loạn.

Bất kể nước hoa nguyên mùi thơm đến thế nào, tụm lại sẽ trở nên kỳ quái.

Cô ngồi không tới mười phút, La Lo Li bên người đã bị gọi tiến vào.

Hàn Minh Thư nhìn thời gian một cái, chờ sau khi La Lo Li đi ra, vừa vặn một phút.

Những người này... Rốt cuộc là sao phỏng vấn nhanh như vậy?

Sau khi La Lo Li đi ra, sắc mặt cũng không có gì không đúng, Hàn Minh Thư cũng không tiện trực tiếp hỏi cô ấy.

Vừa lúc này, hô đến tên cô rồi.

Hàn Minh Thư hít sâu một hơi đứng lên, sau đó đi vào.

Đẩy cửa ra, cô nhìn thấy bên trong có mấy người phỏng vấn đang ngồi, sau khi đi vào, Hàn Minh Thư tự giới thiệu mình trước: "Chào các vị lãnh đạo, tôi là Hàn Minh Thư."

Chú Người đàn ông hói đầu ngồi bên trái lật sơ lược lý lịch của cô, trong mắt nhiều thêm một tia hứng thú nồng đậm.

"Nghe nói trước kia cô là nhà thiết kế?"

Hàn Minh Thư gật đầu một cái.

Nữ trí thức mặc bộ quần áo công sở bên người chú ấy cười lạnh cười một tiếng: "Thật là kỳ quái nha, gần đây công ty này của chúng ta là cạo gió gì, người tới đều là cô gái nhỏ ăn mặc trang điểm lộng lẫy cũng được đi, ngay cả nhà thiết kế, cũng chịu thiệt đến nơi này của chúng ta sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.