Tuy nhiên, một ngày nữa lại trôi qua, Dạ Âu Thần nằm trên giường bệnh vẫn cứ lặng lẽ, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hàn Minh Thư tự mình lấy khăn lau người cho anh, hành động thận trọng vì sợ anh bị thương.
Tống An ở bên nhìn cảnh này không khỏi đưa tay nôn mửa.
“Dạ Âu Thần chuyện này thật đúng là, cháu không biết vợ con của cháu đang chờ cháu sao?
Đã nhiều ngày như vậy cháu không tỉnh, muốn mọi người gấp chết sao?”
Động tác của tay Hàn Minh Thư dừng lại, sau đó cười nói: “Có lẽ lúc trước anh ấy đã quá mệt mỏi, cho nên muốn nhân cơ hội này đi nghỉ ngơi thật tốt. Khi anh ấy nghỉ ngơi xong thì anh ấy tự nhiên sẽ tỉnh lại.”
Tống An nghẹn một cái không nói được lời nào.
Quá mệt nên nhân cơ hội này để nghỉ ngơi tốt? Tống An muốn nói Dạ Âu Thần đừng tự lừa dối mình, nếu không có Minh Thư ở đây thì Tống An thật sự muốn tát tên nhóc hôi thối Dạ Âu Thần này mấy cái, sau đó chửi rủa anh vài câu.
Thằng nhóc hôi hám, trước đây anh đã làm bao nhiêu chuyện tổn thương người ta rồi mà giờ vẫn chưa tỉnh ngộ, anh muốn để người ta đau khổ đến mức nào thì anh mới có thể cảm thấy thanh thản?
Nhưng mà không biết thằng nhóc hôi thối của họ kiếp trước đã tích đức bao nhiêu đời nên mới được Minh Thư đối xử khác biệt như vậy?
Đương nhiên, Tống An chỉ dám nói thầm những lời này trong lòng.
Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-2/2026431/chuong-1334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.