“Tiểu Nhan? Con không sao chứ? Sao đi lâu như vậy cậu vẫn chưa về? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
La Tuệ Mỹ đứng nghe điện thoại lo lắng hỏi vài câu, cha Chu đứng bên cạnh giục bà ấy: “Hỏi xem con gái tôi bây giờ đang ở đâu?”
“Đúng đúng đúng, Tiểu Nhan, bây giờ con đang ở đâu?”
Tiểu Nhan nhìn quanh bốn phía một chút và nói dối cha mẹ cô ấy.
“Mẹ, con không sao, con lập tức về liền, mẹ vẫn đang ở cửa hàng với cha đúng không? Mẹ đừng lo lắng”
Cô ấy không hề khóc, nên khi cô ấy nói chuyện, giọng nói của cô ấy vẫn bình thường, nghe không có gì bất thường, ngoại trừ giọng điệu có một chút trốn tránh.
“Thật sự không sao chứ?” Dù biết người kia không thể nhìn thấy nhưng Tiểu Nhan vẫn cố cười nhẹ, mặc dù nụ cười trồng xấu hơn khóc: “Thật sự không sao đâu mẹ, mẹ đừng lo, con vừa đi ngang qua một cửa hàng trang sức. Thấy rằng đồ cũng không tệ lắm nên con đi dạo một hồi, đừng trách con lười biếng nha, con cúp máy trước đây”
Sau khi nói xong, Tiểu Nhan nhanh chóng cúp máy, vì sợ rằng cô ấy có thể bị bại lộ nếu mình nói quá nhiều.
Cúp điện thoại không bao lâu, một tiếng bước chân dồn dập chạy về phía cô, Tiểu Nhan không nghĩ nhiều, tiếp tục dùng đá chườm nhẹ lên mặt, nhìn chằm chằm mũi chân.
Nhưng mà ngay sau đó, một đôi giày đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ấy, cô ấy ngạc nhiên, vừa mới ngẩng đầu lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-2/2026365/chuong-1375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.