“Cháu yên tâm, bây giờ cháu không muốn gặp nó, nó sẽ không cố tình tiến tới, nếu không thì nó cũng chẳng cần tìm đến dì.”
Không phải là vì sợ Minh Thư không chịu được cho nên mới lùi lại mà đi tìm dì nhỏ này giúp đỡ à? Lúc đang nói chuyện, Tống An đánh giá Hàn Minh Thư, thực sự thì hai người đã lâu không gặp, bởi vì Dạ Âu Thần không nhớ lại được ký ức về sau, Tống An cũng không làm phiền đến vợ chồng hai người nữa mà trở về nhà mình, tiện thể đưa ông cụ qua, thỉnh thoảng cùng nhau bay ra nước ngoài.
Tính kỹ ra thì bà với Minh Thư chắc là đã gần hai tháng không gặp nhau lần nào.
Hai tháng trước, bà phát hiện bụng Minh Thư không nhỏ, không ngờ là hai tháng sau.
Tống An không nhịn được nên cười khi thành tiếng.
“Minh Thư, sao cháu… béo thành thế này?”
Bà không dám hỏi về sau của câu kia, sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của Minh Thư, nhưng tiếng cười vừa rồi đã quá rõ ràng, bà lại còn nhìn chằm chằm vào người ta, chẳng giấu được điều gì.
Quả nhiên, sau khi bà cười, gương mặt trắng nõn của Hàn Minh Thư lập tức đỏ lên, lúng túng xoay người đi chỗ khác.
“Dì nhỏ, đừng cười cháu nữa.”
Tống An thu tiếng cười lại, sau đó nhìn cô chằm chằm: “Mới không gặp hai tháng, sao cháu lại thế này?”
Hàn Minh Thư thể hiện sự phiền muộn: “Hoàn toàn không biết, đại khái là nguyên nhân ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nhưng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-2/2026334/chuong-1396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.