Chương trước
Chương sau
Anh hình như có chút bối rối, một lúc sau mới nghĩ ra Tiểu Nhan đang ám chỉ cái gì, không khỏi bật cười: “Em nói anh lái xe không muốn làm anh phân tâm, anh nhắc em bây giờ còn 25 giây nữa là để em nói chuyện với anh, làm thế nào đến chỗ em thành anh muốn chuyện đó được? Hay là em muốn?”

Câu cuối cùng, Hàn Thanh cố ý nói chậm lại và đổi giọng điệu, bầu không khí trong xe đột nhiên thay đổi.

Tiểu Nhan ngay lập tức bị nghẹt, nhìn chằm chằm vào anh ta.

Cô là tự bê đá đập chân mình sao? “Hử, xem ra là thực sự muốn, nhưng hiện tại không tiện, đợi chút nữa anh xem có cơ hội không.” Vừa dứt giọng nói, đã hết đèn đỏ, Hàn Thanh chuẩn bị lắt xe, Tiểu Nhan bị hiểu lầm nên ch vôi vàng giải thích: “Ai muốn chứ? Em không có m; như vậy, rõ ràng là anh hiểu nhầm em, bây giờ sao la đẩy hết lên người em?”

Khi cô vội vàng giải thích, hoàn toàn không để ý rằng xe của Hàn Thanh đã quay đầu lại, vốn đang ở đường chính, nhưng lúc này lại rẽ sang đường nhỏ bên cạnh, đến khi xe dừng lại Tiểu Nhan mới nhận ra. “Đây là đâu?”

Vừa hỏi, Tiểu Nhan vừa quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài, thậm chí còn cố thò đầu ra khỏi cửa kính xe.

Kết quả, khi cô mới thò đầu ra được một nửa, Hàn Thanh đã nằm cổ tay cô, sau đó anh dùng bàn tay to ấn đầu cô lại, thấp giọng: “Ngồi trên xe đừng tùy tiện thò đầu ra ngoài như vậy rất nguy hiểm.”

Đầu Tiểu Nhạn thình lình bị anh đè lại, sau đó cô nhìn thấy cửa kính xe được đẩy lên, không gian nhanh chóng bị phong tỏa.

Cô quay đầu lại, nghi ngờ nói: “Không thò đầu, không thò đầu, anh làm gì mà đóng cửa…”

Nói được một nửa, Tiểu Nhan liền lắp ba lắp bắp, bởi vì cô đột nhiên phát hiện ra cảm xúc nồng đậm trong mắt Hàn Thanh, người vẫn đang ôm đầu cô,không đúng lắm. “Sao, sao vậy…

Có lẽ là phản ứng đầu tiên của não bộ hai tay của Tiểu Nhan vô thức chặn trước mặt làn Thanh có gắng ngăn cản bước tiến của anh Cô chợt nhận ra Hàn Thanh cố ý lái xe đến đầy Bởi vì có thể đậu xe ở đây, cho nên anh mới cố ý chuyển hướng chính là để dừng xe ở đây Sau khi nhận ra điều này, nhịp tim của Tiểu Nhân đập nhanh không thể kiểm soát được, anh có phải muốn hôn cô nữa không?

Suy nghĩ Tiểu Nhan đang chạy loạn xe, người đàn ông trước mặt đã nghiêng người dựa về phía cô, Tiểu Nhan lùi về phía sau một chút, đưa tay chống làm ngực anh, nói: “Làm gì vậy, vẫn là ban ngày hơn nữa đây là bên ngoài…

Mặc dù ở đây có thể đậu xe nhưng vẫn sẽ có người và ô tô đi qua, họ làm sao có tiề Hàn Thanh đang bị đầy đến không thể tiến lên cũng không vội, chỉ nhìn đôi môi đỏ mọng của Tiểu Nhan, trầm giọng: “Em có biết vì một tầm nhìn của em anh liền vứt hết công việc ở công ty để chạy của không?”

Tiểu Nhan sững sờ, không ngờ anh lại đột nhiên nói ra lời này, có chút đuối lý lại có chức sy này nói: “Em, em chỉ là muốn hỏi anh mà thời không ngờ anh lại thật sự tới đây… Hơn nữa, nếu ở công ty thực sự có việc, anh có thể từ chối em mà Nói đến phía sau, sức lực của Tiểu Nhân càngngày càng không đủ, có lẽ là bởi vì như vậy, cho nên lực cô đẩy Hàn Thanh không còn mạnh như trước cũng không có ý phản kháng, Hàn Thanh nắm bắt cơ hội tiến lên trước thêm vài cm. “Bạn gái đưa ra yêu cầu làm sao có thể từ chối?”

“… Cho dù là bạn gái đưa ra yêu cầu, nhưng nếu anh cho rằng là yêu cầu vô lý, vẫn có thể từ chối mà…”

Tiểu Nhan lo lắng đến mức đổ một chút mồ hôi lạnh, bởi vì Hàn Thanh vừa nói vừa dựa vào gần hơn, mà cô lại không có chút sức phản kháng nào.

Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Hàn Thanh: “Nhưng nếu anh không muốn từ chối thì phải làm sao đây?”

Am.

Tiếng cười trầm thấp này đặc biệt quyến rũ, cứ như vậy không chút ngăn cản xuyên thấu trái tim của Tiểu Nhan, sau đó quấn lấy trái tim cô, cô sững người tại chỗ, nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt càng ngày càng lớn.

Hơi thở quen thuộc càng ngày càng gần cô hơn, trước khi Hàn Thanh hôn cô, cô còn nghe thấy anh thì thầm. “Đến cũng đến rồi, vậy anh cũng phải lấy chút lợi tức chứ?”

Sau đó, cô chưa kịp đáp lại đã bị anh hôn. Trong toàn bộ quá trình, Tiểu Nhan có thể nói là hoàn toàn bị động, bởi vì dù sao cũng là ban ngày, còn đang ở bên ngoài, cô ấy lo lắng đến mức không dám làm thêm bất cứ động tác nào, trong suốt toàn bộ quá trình hoàn toàn dựa vào sự dẫn dắt của Hàn Thanh,và rồi bởi vì căng thẳng mà cô lại cần vào môi của anh, nghe thấy tiếng anh kêu nhẹ lên mới buông cánh tay ra.

Hàn Thanh bất lực. “Mỗi lần em đều phải làm anh bị thương mới vui à? Đây là sở thích đặc biệt gì thế?”

Tiểu Nhan: ” Em không phải cố g Sau khi bị hôn, đôi mắt của cô ấy sóng sánh ảnh nước, trông đáng thương và vô cùng yếu đuối.

Hàn Thanh lập tức không tự chủ được liền nghiêng người về phía trước Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Tiểu Nhan không còn nhớ mình đang ở đầu nữa, cô chỉ biết rằng tay cô đã bị Hàn Thanh dùng sức kéo đến eo anh rồi ôm lấy anh sau đó cô vẫn ở trong trạng thái bị hôn.

Một lát sau..

Cô đại khái cũng không nhớ được gì cả, sau đó Hàn Thanh liền là xe đi khi đến trước tòa nhà của tập đoàn nhà họ Hàn, Tiểu Nhận mới nhận ra thời gian đã trôi qua rất lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.