Chương trước
Chương sau
Về sau, trong lễ kỷ niệm của trường, Giang Tiểu Bạch dưới sự xúi giục của lớp trưởng mà đăng ký tham gia marathon, Giang Mai cũng vội vàng đăng ký theo.

Nói tóm lại, chỉ cần Giang Tiểu Bạch có mặt ở hoạt động nào, chắc chắn sẽ không thể thiếu bóng dáng của Giang Mai.

Hơn nữa mỗi lần tham gia Giang Mai cũng sẽ làm tốt hơn, xuất sắc hơn so với cô ấy, sau đó cô ta lại khoe khoang ở trước mặt Giang Tiểu Bạch.

Đương nhiên, Giang Mai cũng sẽ nói từng sự việc này với cụ Giang, thời gian dần trôi qua, cụ Giang cũng dĩ nhiên cảm thấy Giang Tiểu Bạch làm gì cũng không được, là người thất bại nhất. Chuyện gì cũng không thể làm giỏi hơn Giang Mai, chuyện gì cũng bị Giang Mai đè ép.

Mãi đến sau này, sau khi Giang Tiểu Bạch tốtnghiệp liền trốn ở trong nhà viết bản thảo, cuối cùng Giang Mai cũng hết cách với cô ấy.

Bởi vì Giang Mai không hề thích đọc sách, cho dù cô ta muốn học, bản thân cô ta cũng không có năng lực đó.

Mà Giang Tiểu Bạch rốt cuộc cũng yên tĩnh được mấy năm, không nghĩ đến hôm nay lại gặp mặt.

Ở phía xa, Giang Tiểu Bạch nhìn thấy Giang Mai mặc một chiếc váy dài không tay màu xanh lá nhạt, mặc với một chiếc áo khoác nhỏ được đính ngọc trai, đeo một chiếc túi xách trông rất đắt tiền ở thắt lưng, mái tóc dài được uốn theo kiểu xoăn nhẹ đang thịnh hành, trông có vẻ hút mắt.

Cũng khá biết cách ăn mặc đó, trong lòng Giang Tiểu Bạch nói thầm một câu Nhóm người kia đến gần, Giang Mai giả vờ ra vẻ thân thiết mà đi qua nằm lấy tay của Giang Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, không ngờ cậu cũng đến đây, tớ còn cho là cậu muốn ở nhà đến khi thành nấm mốc đấy.

Ngay câu đầu tiên của lần gặp mặt này đã nồng nặc mùi thuốc súng rồi, ha ha ha ha.

Trong lòng của Giang Tiểu Bạch lạnh lùng cười liền hai tiếng.

Sau đó bày ra vẻ chuyện gì cũng không hiểu, chào mẹ của Giang Mai một tiếng: “Bác hai. bác hai đáp lại một tiếng, ảnh mắt giống như máy quét mà liếc nhìn lên người của Giang Tiểu Bạch, sau khi nhìn thấy bộ quần áo cô ấy đang mặc trên người,ánh mắt lại trở nên xem thường, thở dài nói: “Bác nói Tiểu Bạch này, sau khi con tốt nghiệp xong liền ngày nào cũng ngày ngốc ở trong nhà, cũng không chịu ra ngoài qua lại với họ hàng thân thích, hôm nay hiếm lắm mới ra ngoài một lần, sao lại không mua một bộ quần áo tốt một chút để mặc chứ?”

Cái gì?

Giang Tiểu Bạch cúi đầ nhìn chiếc đầm ở trên Chiếc đầm này là do lúc trước Phương Đường người mình một cái.

Đường đấu giá mua được ở nhà đấu giá đấy, nói là kiểu dáng đặc biệt, hơn nữa trông rất gợi cảm, mặc lên cực kì tôn dáng, chỉ là sau khi mua lại Phương Đường Đường mới nhận thấy eo của mình quá thôi, căn bản không mặc vừa, vì vậy mới đổi chủ tặng chiếc váy với giá đấu giá gần một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ này cho Giang Tiểu Bạch, lúc đầu Giang Tiểu Bạch không đồng ý nhận, Phương Đường Đường liền cứng rắn nhét qua cho cô, nói là không mặc thì lãng phí rồi.

Chiếc váy này quá đắt tiền, Giang Tiểu Bạch cũng không dám mặc, chỉ là ngày hôm nay lúc mở tủ ra, cô ấy đột nhiên nhận ra mình có một chiếc váy như vậy, thế là liền mặc vào.

Quan trọng nhất là Giang Tiểu Bạch chân dài eo thon, sau khi mặc chiếc váy này lên càng trông thon gọn hơn.

Ở phía xa, Giang Mai nhìn thấy thân hình của Giang Tiểu Bạch đẹp đến như vậy, trong lòng liền ghen tị hẳn lên, bây giò nhìn thấy bộ đồ mà cô ấy mặcchẳng qua chỉ là một bộ có kiểu dáng bình thường, bên khóe miệng và khỏe mắt không khỏi hiện lên nét há da.

“Đúng vậy Tiểu Bạch, bây giờ chúng đa cũng đã ra ngoài xã hội rồi, muốn mua quần áo cũng phải mua những bộ có nhãn hiệu tốt một chút, mặc lên mới trông có vẻ sang trọng, chiếc váy này của cậu là mua ở trang mạng nào đó phải không?”

“Hả?” Giang Tiểu Bạch kêu lên một tiếng: “Ra ngoài xã hội thì phải mặc đồ hàng hiệu sao? Đây là do ai quy định vậy?”

Đỗ Tiêu Vũ đứng ở bên cạnh nhìn, nghe thấy lời nói của hai người cũng không vui mà cau mày lại, sau đó quay đầu nhìn lại chiếc vậy mà con gái của mình đang mặc.

Chiếc váy này từ chất liệu đến thiết kế, đều là hàng tốt, làm sao có thể chỉ tốn chút tiền thì có thể mua được chứ? Nhưng mà bà ấy quả thật chưa từng nhìn thấy nhãn hiệu này.

“Đương nhiên không phải quy định, nhưng mà chúng ta là người của nhà họ Giang, hôm nay là tiệc mừng thọ của bà nội, cậu mặc một cách tùy tiện như vậy, có phải không hề để bà nội ở trong mắt hay không vậy?” Giang Mai che miệng cười điệu lên hai tiếng, sau đó nhẹ nhàng vỗ lên vai của Giang Tiểu Bạch: “Hay là nói, thu nhập của công việc viết lách của cậu không tốt lắm, tớ nghe nói thu nhập của công việc làm tác giả trên mạng này thật sự rất thấp, có khi đến bản thân cũng nuôi không nổi, còn phải nhờ người nhà nuôi cho đấy.”

Cô ta nói xong còn nhìn về phía Đỗ Tiêu Vũ Bạch không hiểu chuyện đến như vậy, thím ba chắc chắn rất cực khổ nhỉ?”

Khóe miệng của Giang Tiểu Bạch nhịn không được mà co rút, rất muốn hỏi rằng cô là một đứa thiểu năng à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.