Chương trước
Chương sau
Giang Tiểu Bạch: “…”

Bỗng nhiên Tiêu Túc liếc nhìn cô, thong thả thoải mái nói: “Nếu cô đã nói như vậy thì sa y tôi không tùy tiện ôm cô nữa mà cô cũng phải thực hiện đúng nguyên tắc, cũng không được tùy tiện bất ngờ ôm tôi hoặc gì gì đó Giang Tiểu Bạch tròn mắt ngạc nhiên: “Ai tự nhiên ôm anh chứ? Là anh đồng ý rồi nên tôi mới ôm. Mà đó là khí có người khác ở đấy, anh bắt buộc phải phối hợp với tôi. Nhưng vừa rồi lúc anh ôm tôi làm gì có ai khác ở đây chứ hả? Sao có thể so sánh như vậy được?

Tiêu Túc bị cô ta nói cho cứng họng, không cãi lại được nữa, nhìn cô ta hầm hằm ra dáng vẻ chín| nghĩa, vẫn là quyết định không tiếp tục tranh cãi về chủ đề này nữa ‘Sao anh không nói gì nữa rồi? Có phải cũng ngầm thừa nhận là như vậy rồi?”

“Giang Tiểu Bạch.”

Sao hả?

“Đừng có lợi dụng tôi rồi còn khoe mẽ.”

Ôi trời!

Giang Tiểu Bạch nghiến răng nghiến lợi, giận điên cả ngu nà vừa định nói thì xe đã dừng lại.

Đến rồi, xuống xe.

Nhanh như vậy đã đến rồi sao? Giang Tiểu Bạch ngạc nhiên nhìn ra bên ngoài mới phát hiện không biết đã đến dưới nhà cô từ bao giờ.

Vốn dĩ định lý luận với anh ta một lúc mà không ngờ nhanh như vậy đã về đến nơi rồi, đã thế anh ta còn lạnh lùng vô tình ném cho một câu bảo cô xuống xe. Cô mà còn ngồi lại trong xe thì có phải rất khó coi không?

Có điều Giang Tiểu Bạch lại thay đổi suy nghĩ rồi, ngồi trong xe bất động, não hoạt động vòng vòng một lúc rồi đột nhiên nhếch môi: “Đột nhiên tôi không muốn xuống xe nữa, tôi muốn đến nhà anh.”

Tiêu Túc: “…”

“Tôi nhớ ra là laptop với mấy thiết bị của tôi để hết ở nhà anh rồi, tôi về nhà cũng không có gì để làm, thế nên làm phiền anh đưa tôi về nhà anh lấy ít đồ.”

Không biết tại sao mà giám đốc Tiêu Túc cảm thấy như cô ta đang cố ý trả đũa mình, nhưng dựa vào lời nói thì lại không nhận ra được cô ta đang bị bệnh gì không nữa, chỉ có thể nhếch miệng, sau đóhỏi: “Cô chắc chắn chứ?”

“Đúng vậy.”

Giang Tiểu Bạch gật đầu,, gương mặt ngây thơ hỏi: “Lẽ nào không được sao?”

“Tại sao không nói từ trước đi?”

“Tôi cũng đến đây mới nhớ ra thì làm sao mà nói trước được? Anh mà quên thì có nhắc trước được không hả?”

Tiêu Túc quyết định im lặng, quay đầu xe rồi lặng im lái xe.

Nhìn bộ dạng khó xử của anh ta trong lòng Giang Tiểu Bạch lại có chút thích thú, tựa lưng vào ghế sau một mình cười thầm vui sảng khoái. Vậy mới nói Tiêu Túc cũng vẫn dễ bị bắt nạt lắm.

Tiểu Nhan gần đây đang ở trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng. Vì cô ấy vẫn luôn bận tâm đến vấn đề bụng của mình. Một thời gian nữa là cô ấy đến kì kinh nguyệt rồi, cô ấy cũng không biết có phải mình đang mang thai hay không, vừa lo lắng vừa kỳ vọng, lại vừa có chút phấn khích. Rồi cô còn tưởng tượng nếu thật sự là có thai thì nó là con trai hay con gái. Con trai thì nghịch ngợm, có vẻ khó nuôi hơn. Vẫn là con gái thì hơn, con gái dễ nuôi hơn, vả lại mọi người chẳng phải vẫn nói con gái là áo bông nhỏ của mẹ hay sao?

Có điều nghĩ lại, nếu mình sinh ra một bé trai dễ thương như Tiểu Mễ Đậu thì đúng là một chuyện tốt. Nhưng cô lại cũng muốn có một đứa con gái.

Trời ơi, cô đang nghĩ gì vậy không biết?

Tiểu Nhan xấu hổ, lấy tay ôm hai má, lăn lộn trên giường, lăn được nửa chừng thì dừng lại ôm bụng.Vẫn là không nên tùy tiện lăn lộn như thế, nhỡ đâu trong bụng cô thật sự có em bé mà làm tổn thương đến nó thì biết phải làm sao? Hihi, Tiểu Nhan thầm cười.

Đang cười, cô lại cảm thấy bộ dạng của mình bây giờ trông như bị thần kinh vậy, bò ra ngồi trước bàn trang điểm, tự soi mình trong gương. Cô bây giờ đang rất hạnh phúc và mãn nguyện.

Tiểu Nhan bỗng nhiên thấy rất nhớ Hàn Thanh nên quyết định đến công ty tìm anh. Thật ra bình thường Tiểu Nhan sẽ không đến tìm Hàn Thanh trong giờ làm việc vì như thế sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh. Nhưng nếu lúc cô đến mà anh đang làm việc thì cô sẽ ngoan ngoãn ngồi ở phòng làm việc đợi, tuyệt đối không quấy rầy anh. Đợi anh xử lý công việc xong xuôi cô sẽ nói đôi ba câu hoặc đem cho anh ít đồ ăn. Giống như hôm nay, Tiểu Nhan đã chuẩn bị canh gà đổ vào trong bình giữ nhiệt xong xuôi đầu đấy rồi mới xuất phát đến tập đoàn nhà họ Hàn. Tất cả mọi nhân viên của tập đoàn đều quen biết Tiểu Nhan vì thế nên lúc cô đến nơi chỉ cần chào hỏi với nhân viên tiếp tân một tiếng rồi đi thẳng lên phòng tổng giám đốc luôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.