Chương trước
Chương sau
“Tuệ Mỹ, người con trai lái xe vừa rồi là ai vậy? Cậu ta trông cao ráo và đẹp trai như vậy, liệu có phải là bạn trai của Nhan Nhan không?”

“Tôi nhớ nhà cô không có người thân nào như vậy. Chắc hẳn là bạn trai của Nhan Nhan nhà cô rồi. Người mà dì Trương giới thiệu cho Nhan Nhan khoảng thời gian trước đây thật tệ. Bây giờ gặp được nh chàng này thì thật là tốt.”

“Đúng vậy, Nhan Nhan làm thế nào mà tìm được một người bạn trai giàu có như vậy?”

Những người này vây quanh La Tuệ Mỹ và Tiểu Nhan để hỏi han, ông một câu tôi một câu khiến hai người cảm thấy rất đau đầu.

Tuy nhiên, La Tuệ Mỹ vẫn thừa nhận: “Đúng vậy, người đó chính là bạn trai của Nhan Nhan, nhưng tôi không quan trọng là cậu ta có tiền hay không. Điều tôi quan trọng nhất là cậu ta phải đối xử tốt với Nhan Nhan nhà tôi “Đúng, đúng, quan trọng nhất vẫn là tính cách, nhưng bạn trai của Tiểu Nhân quả thực rất giàu có. Cậu ta lái xe hiệu gì vậy?”

“Anh ta làm việc ở đâu? Học vẫn như thế nào? Ba mẹ anh ta còn sống không? Anh nói cho em biết Tiểu Nhan, em tốt nhất nên tìm một người đàn ông mà ba mẹ đã mất, nếu như thế thì khi kết hôn cũng không phải vướng víu, bận tâm đến lời nói của ai.”

Chu Tiểu Nhan đành câm nín, cô không biết nên nói gì cho phải. Mặc dù ba mẹ của Hàn Thanh đã mấttừ lâu nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng tủi thân khi nghe thấy những lời này.

Trước những lời nói như thế La Tuệ Mỹ cau mày, bà ấy nhìn vào người đàn ông và nói: “Anh không thể nói như thế được. Tất cả đều phụ thuộc vào số phận rồi.”

“Tuệ Mỹ, tôi là đang khuyên chân thành. Cô thử nghĩ mà xem, nếu như ba mẹ còn sống, với gia đình giàu có như thế, nếu lấy về Nhan Nhan nhất định sẽ phải chịu nhiều uất ức.”

“Nhan Nhan hiền lành như vậy, nếu lấy chồng về phải chịu uất ức thì làm sao?”

Thật ra những người này đều không có ác ý, nhưng lời nói của họ nói ra khiến người khác rất tổn thương. Họ luôn luôn nói những điều mà người ta không thích nghe. Vấn đề kết hôn của cô và Hàn Thanh còn chưa bàn tới mà họ đã bắt đầu thảo luận đến chuyện sống còn của ba mẹ rồi.

Điều này khiến Tiểu Nhan thực sự rất khó chịu, cô không thích người khác nói về người đàn ông của mình, bất kể điều đó là tốt hay xấu.

Vì thế mà cô lớn tiếng nói: “Dì Lâm, cháu nghĩ dì không phải lo lắng về cuộc sống của cháu đâu. Nếu dì rảnh rỗi thì có thể đi phụ giúp con dâu chăm sóc con cái. Cháu thấy cô ấy rất vất vả, vừa phải làm việc nhà vừa phải đưa đón lũ trẻ đi học. Nếu dì quá rảnh rỗi đi lo chuyện người khác thì có thể phụ giúp cô ấy một tay.”

“Sao cháu có thể nói như thế chứ. Bọn cô cũng chỉ là lo lắng cho hôn nhân của cháu thôi.”

Tiểu Nhan cười nhạt: “Chuyện hôn nhân của cháu không cần mọi người phải quan tâm Sau khi nói xong, Chu Tiểu Nhan nảm tay La Tuệ Mỹ đi về, sau lưng cô còn có một đám người đang chửi bới: “Đúng là không ra gì, con gái bây giờ kiếm được người yêu giàu có lời nói cũng khó nghe thật Đúng vậy y trước thái độ cð ấy không như vậy. Đúng là có tí tiền có khác.

La Tuệ Mỹ nhìn con gái mình một cách bất lực và nói: “Tại sao con lại tức giận như vậy chứ?”

Tiểu Nhan mím môi, giọng điệu có chút nặng nê: “Ba mẹ Hàn Thanh đã mất từ lâu rồi.”

Nghe vậy, La Tuệ Mỹ có chút kinh ngạc, bà ấy hỏi: “Cả hai đều mất rồi ư?”

“Vâng, đúng là như vậy.”

Tiểu Nhan gật đầu, mặc dù anh ấy chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này, nhưng trong khoảng thời gian cô và Hàn Minh Thư sống với nhau thì Hàn Thanh chính là người duy nhất trong nhà họ Hàn, mãi sau này anh ấy mới tìm được em gái của mình. Hàng ngày anh ấy đều phải bay ra nước ngoài để có thể ở cùng em gái.

Sự khao khát tình thân phải lớn nhường nào mới có thể ngày ngày bay ra nước ngoài cùng em gái như vậy? Tiểu Nhan không thể suy đoán được tâm lý của Hàn Thanh, cô chỉ cảm thấy trước đây cuộc sống của anh vô cùng khó khăn và vất vả.

Nếu có thể, cô đương nhiên hy vọng Hàn Thanh có thể sống tốt, ba mẹ khoẻ mạnh giống như cô bây giờ vậy. Và anh ấy có thể nhận được tình yêu thương của gia đình.

Chỉ cần gia đình bình yên bên nhau, ngày lễ có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau bàn bạc những chuyệnphiền toái thì thật là hạnh phúc.

Thế nhưng trong suốt những năm tháng dài đăng đẳng đó, anh ấy đều phải một mình gánh vác hết tất cả, đồng thời còn vất vả ngược xuôi để tìm em gái của mình.

Tiểu Nhan chỉ biết rằng nếu là cô thì có lẽ cô sẽ không thể trụ vững được cho đến bây giờ.

Khi La Tuệ Mỹ nghe những lời đó, một tia đau khổ hiện lên trong mắt bà ấy.

“Thằng bé này thật là, chả trách tối qua khi cùng nhau ăn cơm Hàn Thanh lại có ánh mắt kì lạ đến như vậy. Hoá ra là… “Chắc là anh ấy đang nghĩ đến ba mẹ của mình.”

Tiểu Nhan thì thầm.

“Ngày thường con có thể tôn trọng bọn họ, nhưng hôm nay thì không. Bọn họ lại dám bàn tán về bạn trai con trước mặt con. Cho dù là hàng xóm cũng không thể nói chuyện như vậy được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.