Chương trước
Chương sau
Tiểu Nhan đỡ Hứa Yến Uyển ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh. Một lúc lâu sau, Hứa Yến mới điều chỉnh lại được. Cô ta nhìn Tiểu Nhan rồi cố gắng nặn ra một nụ cười còn trống tệ hơn là khóc.

“Cảm ơn cô, cô lại giúp tôi thêm một lần nữa rồi.”

Nghe vậy, Tiểu Nhan thấy có chút ngượng ngùng. Cô ấy cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, mỗi lần gặp cô ta đều thuận tiện mà giúp đỡ cô ta.

“Không sao đâu, cơ thể của cô đang yếu. Cô nên xin ở nhà để nghỉ ngơi vài ngày đi?”

“Tôi không sao. Hứa Yến Uyển lắc đầu, giọng nói nhàn nhạt: “Chỉ là do bị thiếu máu một chút mà thôi, cũng không phải là vấn đề lớn.”

Tiểu Nhan nhìn thời gian, phát hiện ra bản thân đã ngủ cả một buổi chiều. Thời gian của một buổi chiều đã bị cô ấy dùng để ngủ. Bây giờ chuyện quan trọng là cô ấy phải nhanh chóng về.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Hứa Yến Uyển, Tiểu Nhan lại không đành lòng bỏ cô ta ở lại một mình.Vì vậy, cô nói: “Bây giờ chắc cũng sắp đến giờ tan sở rồi? Hay để tôi đưa cô về nhà hoặc là Hứa Yến Uyển lắc đầu và nhìn cô ấy nói: “Tôi nghĩ vừa rồi tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy khó chịu một chút thôi. Chắc là do tôi thấy đói bụng, thay vì đưa tôi về nhà, cô có thể đi ăn một bữa cùng tôi thì sẽ tốt hơn đấy.”

“A?” Tiểu Nhan khẽ nghiêng đầu. Vì vậy, cô ấy sẽ không thể tránh khỏi bữa ăn ngày hôm nay sao? Vừa rồi thì có Hàn Thanh, bây giờ lại có Hứa Yến Uyển.

“Lúc trước cô đã tới bệnh viện để mang cơm cho tôi, tôi rất muốn cảm ơn cô. Cô còn cứu tôi tới hai lần, cho nên mời cô ăn một bữa cơm, tôi cũng không biết là cô có muốn hay không? Hơn nữa, bây giờ ví của tôi lại đang cạn kiệt, vì vậy tôi chỉ có thể mời cô mấy món ăn bình thường của Trung Quốc, mấy bữa ăn sang trọng tôi lại không có đủ khả năng chi trả vào lúc này.

Đối phương đã nói đến như vậy, Tiểu Nhan cảm thấy nếu mình từ chối, sẽ rất xấu hổ. Hơn nữa cô cũng không cảm thấy yên tâm khi để Hứa Yến Uyển một mình, cho nên cô ấy chỉ có thể đồng ý.

“Được rồi, không sao đâu, tôi có thể ăn bất cứ thứ gì, hoặc là tôi mời cô cũng được?”

“Không, biết rằng tôi nên mời cô mới phải. Cô đã chăm sóc cho tôi rất nhiều mà.”

Nhìn ánh mắt kiên quyết của đối phương, Tiểu Nhan cảm thấy mình không nên phản đối, vì vậy màcô ấy chỉ có thể gật đầu: “Vậy được rồi, tôi chỉ cần ăn một chút là được rồi.”

Sau khi biết được thân thể của cô ta từ Hàn Thanh, Tiểu Nhan cảm thấy điều kiện kinh tế hiện tại của cô ta hẳn là rất khó khăn, nhưng cho dù như vậy cô ta vẫn phải tự mình mời cô ấy ăn cơm.

Lòng tự trọng này cũng rất cao. Vì vậy Tiểu Nhan cũng chỉ muốn đi ở một quán ăn ven đường để giúp cô ta tiết kiệm tiền. Cô ấy cũng hy vọng cuộc sống của cô ta sẽ không bị quá căng thẳng.

Cho nên khi Tiểu Nhan nhắc tới việc muốn ăn thịt nướng ven đường, Hứa Yến Uyển trực tiếp ngây ngẩn cả người, sau đó cô nghiêng mắt nhìn cô gái cười rất vui vẻ trước mắt.

“Cô là đang tiết kiệm tiền cho tôi à? Cứ yên tâm, ăn một bữa thì tôi vẫn có đủ tiền mà, không cần phải tiết kiệm thay cho tôi đâu.”

“Nhưng..

“Nếu ngay cả việc này mà cô cũng từ chối, vậy thì bữa ăn này của tôi không hề có sự chân thành rồi.”

Cuối cùng, hai người cũng đến một nhà hàng. Khi Tiểu Nhan còn đang xem thực đơn, Hứa Yến Uyển nhẹ giọng nhắc nhở cô ấy: “Muốn ăn cái gì cô cứ nói đi, không cần phải suy nghĩ cho tôi đâu.”

Tuy rằng đối phương đã nói như vậy, nhưng Tiểu Nhan cuối cùng vẫn là chọn hai món đơn giản, sau đó đưa thực đơn cho Hứa Yến Uyển.

“Tôi đã gọi xong, còn cô thì sao?”

Hứa Yến Uyển nhận lấy thực đơn, cũng tùy tiện gợi hai món: Tiểu Nhan một nở miệng để nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời trở về.

Quên đi, dù sao cũng là tâm tư của người ta.

©Cô ấy mà từ chối thì cũng không tốt lắm.

Sau khi gọi đồ ăn xong, Hứa Yến Uyển nhìn đôi môi đỏ của cô ây, che giấu nỗi đau trong lòng: “Đúng rồi, hình như mỗi ngày cô đều đến tìm Hàn Thanh sao?”

“Đúng vật” Tiểu Nhan gật đầu: “Anh ấy làm việc quá bận rộn, không có yêu thương cơ thể của mình một chút nào. Vì vậy khi tôi có thời gian, sẽ mang canh qua cho anh tấy.”

“Hóa ra là như vậy.”

Hứa Yến Uyển gật đầu: “Anh ấy thực sự rất nghiêm túc mỗi khi làm việc, một khi đã để ý đôi khi ngay cả bữa ăn cũng quên ăn. Có một người bạn gái chu đáo như cô, anh ấy thật sự có phúc.”

l Khen xong, Hứa Yến Uyển lại nhìn chảm chăm vào cô ấy nói: “Đúng rồi, tôi phát hiện sắc mặt của cô hình như không được tốt như lần trước chúng ta gặp nhau. Quầng thâm của cô rất đậm, có chuyện gì vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.