Chương trước
Chương sau
Dù sao, cô ta cũng không làm gì cả. Cho dù hai người họ có thật sự xảy ra chuyện gì, vậy Hứa Yến Uyển cô cũng không làm gì sai cả.

Vì vậy, cô ta không thể được coi là xấu tính mà cô ta chỉ đơn giản là đặt bản thân ra khỏi chuyện này thôi.

Nghĩ đến đây, Hứa Yến Uyển cảm thấy hài lòng rồi xoay người rời đi.

Cô ta cũng không nhận ra, mọi chuyện đã bị mấy người ở quầy lễ tân nhìn thấy hết. Mấy người ở quầy lễ tân cảm thấy sợ hãi, bởi vì bọn họ biết Hứa Yến Uyển không phải là người đơn giản. Ánh mắt ngày hôm đó của cô ta khiến bọn họ sợ hãi không hề ít, thậm chí về sau còn gặp ác mộng.

Sau đó mấy người các cô cũng không còn dám chủ động đi trêu chọc Hứa Yến Uyển nữa.

Hôm nay nhìn thấy cô ta và Tiểu Nhan nói chuyện thân thiết như vậy. Thậm chí cô ta còn sửa sang lại tóc cho đối phương. Trên mặt còn mang theo ý cười dịu dàng đến như vậy, lại liên tưởng đến ánh mắt cô ta nhìn bọn họ ngày đó, mấy em gái lễ tân lập tức cảm thấy rùng mình.Hãy tưởng tượng một cảnh tượng kỳ diệu mà người của trước đây và hiện tại thực sự có thể ở được với nhau.

Mấy cô gái ở quầy lễ tân thậm chí còn nghi ngờ, liệu Tiểu Nhan có phải là không biết quan hệ giữa Hứa Yến Uyển và Hàn Thanh hay không? Trong lòng bọn họ có chút rối loạn, lúc trước cô muốn sao đó Hứa Yến Uyển là người vợ chưa cưới lúc ban đầu, nhưng ngày đó bị cô ta dọa, cho nên mấy cô gái lễ tân này cũng không dám trêu chọc cô ta nữa. Hiện tại đột nhiên nhìn thấy Tiểu Nhan ngốc nghếch đứng trước mặt Hứa Yến Uyển rồi nói đùa cũng cô ta. Mấy cô gái ở quầy lễ tân tự nhiên cảm thấy Tiểu Nhan có chút đáng thương.

Nói cách khác, mỳ mà cô ấy tự làm cũng rất ngon. Nhưng nếu cô ấy bị vợ cả xử lý rồi, đến lúc đó có phải là sẽ buồn đến mức không mở tiệm mỳ đó nữa hay không?

Nghĩ tới nghĩ lui, mấy cô ở quầy lễ tân vẫn cảm thấy không biết có nên nói chuyện này cho Tiểu Nhan biết hay không.

Chẳng qua lúc mấy người ở quầy lễ tân muốn đi tìm Tiểu Nhan, dù là đã đến văn phòng rồi, cũng không tìm thấy cô ấy đâu. Cho nên bọ họ chỉ có thể đợi ở dưới lầu, định đợi đến khi Tiểu Nhan xuống lầu rồi lại nói với cô ấy một chút về thân phận của Hứa Yến Uyển.

Nhưng mấy cô ở quầy lễ tân cũng không nghĩ tới, hôm nay Tiểu Nhan sẽ cùng Hàn Thanh xuống lầu, cho nên bọn họ căn bản cũng không có cơ hội để nóichuyện gì với Tiểu Nhan.

Mà Tiểu Nhan cũng không phát hiện, cùng rời đi với Hàn Thanh.

Mấy cô ở quầy lễ tân có cảm giác như bọn họ đã chờ cả một ngày, vẫn không có cơ hội để nhắc nhở cô ấy. Nhưng rồi bọn họ lại cảm thấy như vậy cũng tốt, bọn họ sẽ chờ đến ngày mai để nhắc nhở cô ấy sau.

Chỉ có điều, bọn họ không biết, trong một thời gian dài tới đây, cũng không đợi Tiểu Nhan tới đây. Tất nhiên, đây là tất cả những chuyện của sau này.

Sau khi Tiểu Nhan và Hàn Thanh rời khỏi công ty, lúc ngồi trên xe, cô lặng lẽ quay sang nhìn Hàn Thanh một chút.

Không biết có phải là ảo giác của cô ấy hay không, nhưng cô ấy cứ luôn cảm thấy áp suất không khí hôm nay của Hàn Thanh rất thấp, trông như là tâm trạng của anh ấy đang không tốt.

Tiểu Nhan cũng không biết là có phải do mình đang nghĩ nhiều hay không, cho nên đã chủ động hỏi anh ấy.

“Hôm nay anh đang có chuyện không vui á?”

Hàn Thanh đang lái xe thì đột nhiên nghe thấy cô gái nhỏ lên tiếng hỏi mình một câu hỏi như vậy. Hơn nữa cô gái nhỏ này nhìn anh ấy một cách rất cẩn thận, như là sợ anh ấy sẽ tức giận. Áp suất không khí thấp trên người Hàn Thanh nhanh chóng được tiêu tán không ít, anh ấy thả lỏng rồi đưa tay lên xoa xoa đầu Tiển Nhan.

“Anh đang ríghĩ gì sao? Cũng không phải là có chuyện không vui, mà anh đang cẩn thận suy nghĩ chút việc thôi.”

“Ö” Chắc chản rằng anh ấy không phải là đang cảm thấy không vui, cô gái nhỏ lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

Hồm nay là sinh nhật của Hàn Thanh, nếu anh ấy mà không vui, vậy cô ấy sẽ suy nghĩ để làm thế nào.

hỏi anh ấy cho rõ ràng. Nhưng nhìn ánh mắt của anh ấy lại khôi phục lại cưng chiều và nét dịu dàng, Tiểu Nhan cảm thấy chắc là do mình suy nghĩ nhiều rồi.

Dù sao, cô ẩy đã khóc vào lúc thức dậy của buổi sáng ngày hôm nay, chắc là cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, cô ấy phải tự điều chỉnh lại bản thân thôi.

“Lúc trước hẹn em ra ngoài ăn cơm em lại không ăn, sao đột nhiên hôm nay em lại muốn ăn?” Hàn Thanh thuận miệng hỏi một câu. Tiểu Nhan cười tủm tỉm nói: ‘Đây không phải là nghĩ đến gần đây cũng đã lâu rồi không có cùng anh ăn cơm sao? Cho nên phải dành thời gian ở bên anh một chút đấy.”

Cô gái nhỏ ©o tay vào anh ấy rồi nghiêng người, nửa dựa vào vai ấy. Hàn Thanh phát hiện quầng thâm mắt gần nhất của Tiểu Nhan rất đậm, hơn nữa sắc mặt cũng không tốt nhứ trước.

“Gần đây em đang làm gì vậy?” Anh đột nhiên đặt câu hỏi, làm Tiểu Nhan giật mình, nghĩ rằng anh ấy biết mình đang làm gì, vì vậy vội vàng giải thích: “Không làm gì, chỉ là ngủ muộn mỗi ngày thôi.”

“Em lầm gì mà ngủ muộn?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.