Chương trước
Chương sau
Đến sáng sớm hôm nay thì lại ngã bệnh.

Chú Nam đau lòng nói: “Cậu Hàn, tôi đi chuẩn bị xe, rồi đưa cậu đi bệnh viện.”

“Không cần.”

Hàn Thanh họ một hồi lâu, cuối cùng cũng ngừng lại, giọng nói khàn khàn: “Cảm nhẹ mà thôi, không cần phải đi bệnh viện đâu.”

“Cậu Hàn, cậu đã họ đến mức này rồi còn không đi bệnh viện sao? Cậu cũng quá xem thường sức khoẻ của mình rồi!” Chú Nam thành khẩn nói: “Cho dù cậu còn trẻ, nhưng nếu ngã bệnh thì vẫn phải điều trị kịp thời, bệnh nặng cũng bắt đầu từ những loại bệnh nhẹ này đấy.”

Nhưng mà Hàn Thanh cũng không để ý đến ông ta, đứng dậy đi ra ngoài, chú Nam hơi biến sắc: “Cậu muốn đi đâu?”

“Tôi có chút việc cần xử lý.”

Chú Nam muốn đi ra ngoài cùng Hàn Thanh, nhưng mà Hàn Thanh lại không để cho ông ta đi cùng, cho nên cuối cùng ông ta chỉ có thể ở lại trong nhà.

Trên đường đi tìm Tiểu Nhan, Hàn Thanh lại tiếp tục gọi điện thoại cho cô.

Cũng giống như đêm qua, điện thoại di động của cô vẫn đang tắt máy, xem ra là cô còn đang tức giận, không muốn để ý đến mình.

Tối hôm qua, sau khi anh trở về thì trằn trọc cả một đêm không ngủ được, chỉ có thể mở to mắt nhìn thời gian dần trôi qua.

Anh nhận ra rằng mình đã phạm vào một sai lầm rất nghiêm trọng.

Lúc đó, Tiểu Nhan tổ chức sinh nhật cho mình đã khiến anh nhớ đến những hồi ức mà anh không muốn nhớ lại, nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là vô tình mà thôi, từ trước đến nay anh cũng chưa từng nói cho cô ấy nghe, cho nên cô ấy căn bản cũng không biết tổ chức sinh nhật cho anh sẽ dẫn đến tình huống như vậy. Là anh không đúng, anh không nên giấu diếm cô.

Nếu đã lựa chọn cô thì anh nên giao tất cả mọi thứ của mình, không giữ lại chút nào cho cô mới đúng.

Anh lại ích kỷ giấu đi vết thương của mình.

Vừa nghĩ đến chuyện cô tỉ mỉ chuẩn bị sinh nhật cho anh, cuối cùng đổi lấy kết quả là bị anh ném vào phòng ăn, bị mọi người cười nhạo, Hàn Thanh liền cảm thấy lòng đau như dao cắt.

So sánh hai chuyện với nhau, những hồi ức trong quá khứ bỗng trở nên còn không quan trọng nữa.

Mọi chuyện đều đã qua rồi. Hiện tại, điều quan trọng nhất chính là người đang ở bên cạnh mình.

Nhưng mà hình như bây giờ cô ấy nghe không vào bất kỳ lời nói nào nữa, chuyện này đã khiến cô rất tức giận, cô càng tức giận thì chứng tỏ cô càng đau lòng.

Hàn Thanh cũng không có ý định cứng đối cứng với cô, anh tính đợi cô từ từ nguôi giận, sau đó lại nói hết tất cả mọi chuyện cho cô.

Điện thoại không gọi được, xe cũng đã đi tới nhà của Tiểu Nhan.

Lúc La Tuệ Mỹ chuẩn bị ra cửa, nhìn thấy một cái xe quen thuộc lặng lẽ đậu trước nhà, bước chân đột nhiên dừng lại.

Đây không phải là xe của Hàn Thanh à?

Cậu ấy lại đến tìm Tiểu Nhan sao?

Đang suy nghĩ, cửa sổ xe bỗng nhiên hạ xuống, lộ ra bên mặt gầy gò của Hàn Thanh.

“Bác gái.

Anh nhìn bà ấy, nhẹ gật đầu, sau đó mở cửa xuống xe.

La Tuệ Mỹ dứt khoát đứng nguyên tại chỗ, chờ anh đi tới.

“Cháu chào bác.”

Hàn Thanh nhìn thoáng qua phía sau La Tuệ Mỹ, cũng không phát hiện bóng dáng của cô gái kia.

“Cháu tìm Tiểu Nhan sao?” La Tuệ Mỹ thở dài: “Mặc dù không biết giữa hai người các cháu đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà bác cảm thấy mấy ngày nay, tốt hơn hết là cháu đừng đến tìm nó.”

Nghe bà ấy nói vậy, Hàn Thanh cau mày lại: “Bác gái?”

“Nó không muốn thứ cháu, rất tức giận. Mặc dù sáng nay trông con bé có vẻ rất bình thường, nhưng mà bác cảm thấy đây mới là đáng sợ nhất, càng bình thường thì càng khác thường, câu nói này chắc cháu đã nghe nói rồi chứ? Đêm qua hai người các cháu cãi nhau lớn như vậy, thế mà sáng nay nó lại bình thường ăn sáng như mọi ngày, còn nói chuyện đùa giỡn với ông Chu nữa!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.