Chương trước
Chương sau
Lương Nha Hòa không nói rõ hết tất cả mọi chuyện ra, nhưng đối với Tiêu Túc của giây phút này mà nói thì ý tứ của Lương Nha Hòa là gì đều đã được thể hiện rất rõ ràng.

Ý của bà chính là muốn nói, nếu như con đã không có ý định sẽ kết hôn mà con còn ngủ với con gái nhà người ta, vậy thì con chính là một tên khốn kiếp, làm đàn ông thì phải có trách nhiệm, nếu như con không có ý định cưới con bé, thế thì cũng đừng nên đụng vào một đầu ngón tay của người ta.

Vốn dĩ là Tiêu Túc còn đang định sau khi trở về sẽ ngửa bài với mẹ, không nghĩ tới chuyện bây giờ lại thay đổi thành dáng vẻ thế này, hiện tại Tiểu Bạch không muốn nhìn thấy mình cũng không muốn nghe điện thoại của mình, cho nên thật sự là Tiêu Túc cũng không biết được rốt cuộc là giờ phút này Giang Tiểu Bạch đang có ý nghĩ như thế nào.

Nghĩ tới đây, Tiêu Túc lại cất giọng trầm thấp nói: “Con muốn hỏi ý kiến của cô ấy trước”

Trong chuyện này, người bị thương tổn là Tiểu Bạch, là do chính mình khốn kiếp, cho nên Tiêu Túc vẫn hỏi một chút về cái nhìn của cô như thế nào, bản thân mình cũng không thể quyết định qua loa được.

Nghe con trai nói xong, Lương Nha Hòa không nhịn được mà trợn to hai mắt: “Con cái tên nhóc ngu ngốc kia, con vân còn chưa quyết định được nữa sao?”

“Nếu như con không có ý nghĩ gì rõ ràng vậy thì tại sao con lại là ra chuyện như vậy chứ hả?

Thật là khiến mẹ tức chết mà, con bé Tiểu Bạch này tốt như vậy, vậy mà lại thật sự để mặc cho con…

Lương Nha Hòa quả thực là đã tức giận đến không được, cắn răng nghiến lợi nói: “Tiêu Túc, mẹ nói cho con biết, nếu như con không gánh nổi trách nhiệm này, thế thì sau này con cũng không phải là con trai của Lương Nha Hòa mẹ nữa”

Đây là muốn ép cậu ta sao?

Tiêu Túc bất đắc dĩ nhìn về phía Lương Nha Hòa một cái: “Mẹ, Tiểu Bạch chạy rồi.”

“Cái gì?”

Lương Nha Hòa nghe thấy con trai nói Giang Tiểu Bạch chạy rồi, ban đầu bà còn có chút không phản ứng lại kịp, sau đó dựa vào bộ óc của chính mình để suy nghĩ và liên kết lại một chút những chuyện đã xảy ra từ trước đến sau, tiếp đó bà bỗng nhiên trợn to hai mắt nói: “Chạy rồi? Tại sao lại chạy? Là bởi vì chuyện này? Con trai, sẽ không phải là con cưỡng ép người ta đấy chứ?”

Cưỡng ép?

Tiêu Túc hồi tưởng lại chuyện hôm qua, trí nhớ của cậu ta cũng chưa hoàn toàn biến mất, bởi vì lúc ấy cậu ta vẫn còn giữ lại được một chút lý trí và ý thức, cho nên biết được khi đó xảy ra chuyện cũng là bởi vì chính cậu ta không khống chế nổi bản thân mình.

Mặc dù không coi như là Tiêu Túc cưỡng ép cô, nhưng mà lúc ấy Tiểu Bạch đã say thành dáng vẻ như thế kia rồi, dùng cách làm tròn bốn bỏ năm lên để mà nói thì… cậu ta cũng coi như là thừa lúc người ta không tỉnh táo.

Nghĩ tới đây, Tiêu Túc rủ xuống tròng mắt, không trả lời Lương Nha Hòa.

“Con hồ đồ rồi hay sao!”

Lương Nha Hòa nhìn dáng vẻ rủ xuống tròng mắt của Tiêu Túc thì cũng lập tức biết được là cậu ta đang suy nghĩ đến điều gì, tức giận đến mức thẳng tay vỗ mạnh một cái xuống bả vai của Tiêu Túc, giận dữ không thôi mắng: “Làm sao mà mẹ lại dạy ra một đứa con trai như con chứ hả?

Tuy rằng nói chủ động là chuyện tốt, nhưng mà con cũng không thể cưỡng ép người ta chứ, người ta là một cô gái tốt như vậy, đến lúc đó bị con hù chạy mất thật rồi thì con đi đâu tìm lại một người tốt như vậy đây?”

Tiêu Túc hơi mím môi lại: “Mẹ, cũng không tính là cưỡng ép, bọn con chẳng qua là..”

“Con thử tự mình nghe một chút xem, dáng vẻ ngay cả nói chuyện cũng không có sức thuyết phục như thế này, làm sao lại không thể coi như là cưỡng ép? Mẹ nhớ ra rồi, tối ngày hôm qua Tiểu Bạch uống say, con chính là thừa dịp người ta uống say đúng không? Bây giờ người ta tỉnh rồi cho nên cũng lập tức bị con chọc tức đến bỏ chạy, con vậy mà lại vẫn còn tâm trạng đi xuống đây ăn sáng?”

Tiêu Túc bất đắc dĩ giải thích: “Không phải là con xuống ăn sáng, con tới là để…”

“Còn không mau đi tìm Tiểu Bạch trở về cho mẹ, sao con lại vẫn còn tâm trạng để mà ngồi ở nơi này chứ hả? Con cái tên nhóc con ngu ngốc kia”

Lương Nha Hòa lại cũng không hề có ý định nghe Tiêu Túc nói hết lời, chỉ dùng sức võ lên trên vai của con trai, Tiêu Túc bị mẹ đánh cuối cùng chỉ có thể đứng dậy: “Mẹ, đừng đánh, không phải là con đi xuống để ăn sáng, con xuống là vì muốn nói với mẹ một chuyện này.”

“Nói cái gì mà nói? Nói cái gì mà nói hả? Đã là lúc nào rồi mà con vẫn còn tâm trạng ngồi ở nơi này nói? Còn không mau đi đoạt Tiểu Bạch quay về đây cho mẹt”

Tiêu Túc rốt cuộc cũng đã bị đuổi chạy, Lương Nha Hòa tức giận ngồi bịch xuống ghế, sau khi mọi chuyện kết thúc rồi, Lương Nha Hòa mới ý thức được là những người ở xung quanh đang nhìn chằm chằm vào bà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.