Chương trước
Chương sau
Về sau cô mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi, đợi đến lúc cô tỉnh lại thì Tiêu Túc đã không còn ở bên cạnh nữa rồi.

Cô đưa tay sờ sờ, giường ngủ đã lạnh.

Địu, như vậy là đã đi được bao lâu rồi? Vừa ngủ một giấc tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng đâu, thật là vô †ình mài!

Giang Tiểu Bạch trở mình, đối mặt với ánh mắt trời bên ngoài cửa sổ, từ biểu hiện tối hôm qua của Tiêu Túc có thể thấy, cậu ta không phải là không có chút tình cảm gì với cô.

Dù sao lời nói và cử chỉ sẽ không nói dối, nếu như cậu ta chán ghét cô thì sẽ không đến gần cô.

Nếu như thích một người, thì sẽ nghĩ biện pháp tiếp cận đối phương.

Mà từ biểu hiện tối qua của Tiêu Túc, cậu ta muốn tiếp cận với cô.

Lúc trước khi say rượu, ngày hôm sau cô tỉnh lại tuy rằng không tỉnh táo, nhưng mà tối hôm qua hai người lại rất tỉnh táo, ánh mắt lúc đó của cậu ta, hơi thở trâm thấp vang lên bên tai cô, thậm chí là lúc cậu ta động tình thì thào tên cô.

Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Tiểu Bạch không khỏi đỏ mặt, cô kéo mạnh chăn lên trùm kín đầu.

Giang Tiểu Bạch, mày thật là quá biến thái rồi!

Thế mà lại một mình nằm đây hồi tưởng, tên đàn ông chó má kia không biết đã đi bao lâu rồi, người ta không thèm nghĩ mà mày lại nằm đây nghĩ!

Không cho phép nghĩI Sau đó, Giang Tiểu Bạch vạch chăn chuẩn bị xuống giường đi đánh răng rửa mặt, kết quả vừa đặt chân xuống giường thì hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào ra đất.

May mắn cô nằm lại kịp.

Sau đó, Giang Tiểu Bạch cố gắng hít sâu một hơi, sau đó dùng một tư thế quái dị đi vào trong toilet.

Đợi sau khi cô đánh răng rửa mặt ăn sáng khôi phục lại sức lực xong thì nhận được điện thoại của mẹ cô là Đỗ Tiêu Vũ.

Khoảng thời gian gần đây, bởi vì cô vẫn luôn ở cùng Tiêu Túc cho nên đã rất lâu rồi Đỗ Tiêu Vũ chưa gọi điện thoại cho cô, cũng không thục giục cô đi xem mắt kết hôn, cho nên hiếm khi Giang Tiểu Bạch được sống một khoảng thời gian thanh thản.

Cho nên bây giờ, khi nhận được điện thoại của Đỗ Tiêu Vũ, cô không còn sợ hãi như trước nữa.

Cô nghe máy: “Alo?”

“Ai da, tiếp điện thoại nhanh như vậy sao, xem ra bây giờ con không sợ mẹ nữa nhỉ?”

Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch không nhịn được nói một câu: “Mẹ, xem ra mẹ còn hiểu rất rõ “

“Con là do mẹ sinh ra, trong lòng con đang suy nghĩ cái gì chẳng nhẽ mẹ không biết? Cái con nhóc chết tiệt nhà con, trước kia không có bạn trai sợ về nhà bị mẹ bắt đi xem mắt, bây giờ có bạn trai rồi tại sao vẫn không chịu về nhà? Có phải là có bạn trai xong là quên luôn người mẹ này không?”

Giang Tiểu Bạch vội vàng phủ nhận: “Mẹ, con đâu có đâu? Mẹ phải hiểu, con gái của mẹ vừa mới yêu đương chưa được bao lâu, hiện tại đang là thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, khó mà dứt nhau ra được, mẹ hiểu không?”

“Còn cái gì mà thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt khó dứt nhau ra được?

Con cho rằng mẹ không nhận ra cái đứa bạn trai kia của con là do con tìm người giả vờ đóng kịch à?”

Cái gì?

Trong lòng Giang Tiểu Bạch hơi kinh ngạc và hồi hộp, mẹ của cô đã nhìn ra rồi sao?”

Không đúng, có thể là đang thử thăm dò cô.

Nhưng cho dù là thăm dò thì cũng xem như là đã nhìn ra, cô cũng không quan tâm, dù sao bây giờ cô ấy với Tiêu Túc cũng là bạn trai bạn gái thực sự.

Cho nên Giang Tiểu Bạch dứt khoát thẳng thắn nói: “Không sai, ngay từ đầu con đã tìm anh ấy đến đóng giả làm bạn trai, mẹ luôn bắt con xem mắt khiến con không có một chút tự do nào, điều quan trọng là con với mấy người đàn ông kia đều không có tiếng nói chung, cho nên con chỉ có thể tìm một người đánh trước.”

“Ai da, cái con nhóc thúi này, mẹ sinh ra mày chẳng lẽ mẹ lại không biết trong đầu mày có ý nghĩ quái quỷ gì à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.