Chương trước
Chương sau
Dù sao cũng là gọi điện cho anh ta, cô có cần đi đến gõ cửa để anh ta nghe không?

Giang Tiểu Bạch đang suy nghĩ, Tiểu Nhan ở đầu dây bên kia dường như biết cô đang suy nghĩ điều gì, đột nhiên mở miệng.

“Thật xin lỗi”

Giang Tiểu Bạch ngẩn người một chút, sau đó hỏi Tiểu Nhan: “Cô đang xin lỗi tôi sao?”

“Ừm”

“Nói lời xin lỗi với tôi làm gì? Nếu như vì Tiêu Túc đi cứu cô thì tôi cảm thấy cô không cần nói, bởi vì tôi vốn không trách anh ấy đi cứu cô”

Điều này, đúng là Giang Tiểu Bạch không trách Tiêu Túc.

Dù sao lúc cô và Tiêu Túc quen nhau, cô biết tình cảm của anh ta chưa được giải quyết ổn, nhưng hai người bọn họ cũng do ngoài ý muốn mới ở cùng nhau, cho nên cô không yêu cầu Tiêu Túc lập tức quên đi người mình đã từng thích.

Nếu quên một người đơn giản như thế, như vậy có lẽ mình sẽ không xem trọng Tiêu Túc.

Cho nên Tiêu Túc quên mình đi cứu Tiểu Nhan, Giang Tiểu Bạch không hề giận dỗi. Cô tức giận là vì đúng là Tiêu Túc đi cứu người, lại bị thương nhưng không chịu nằm yên, lại chạy đến phòng cấp cứu đánh nhau với chồng người ta.

Hoàn toàn không quan tâm đến vết thương trên người mình, cũng không cân nhắc xem cô có lo lắng không.

Đây mới là điều làm cho Giang Tiểu Bạch tức giận.

“Tôi có thể đoán được tâm lý của cô, chắc là cô áy náy, vậy tôi sẽ nói thẳng với cô, cô không cần suy nghĩ nhiều. Bây giờ tình cảm của tôi và Tiêu Túc vẫn đang rất tốt, lúc tôi chọn quen anh ấy đã biết sự tồn tại của cô”

Cái gì? Nghe được điều này, trái lại Tiểu Nhan hơi kinh ngạc: “Cô, cô biết?”

“Ừm, tôi biết trước kia Tiêu Túc thích cô.

Hơn nữa đã biết từ lâu. Lúc ấy Giang Tiểu Bạch và Tiêu Túc đã trao đổi ngay từ đầu, theo yêu cầu mỗi bên, ai biết sẽ phát triển thành như hôm nay. Cho nên cô không cần lấy sai lầm lúc trước để trừng phạt mình.

Bỗng nhiên Tiểu Nhan không biết nên nói gì, sao đối phương lại biết. Vậy lần trước khi cô đưa thiếp mời đối phương cũng đã biết, mà cô ấy vẫn còn tự nhiên hào phóng đối đãi với cô.

“Cô nói thế này thật sự là ngoài dự đoán của tôi: “Thích không phải mình có thể khống chế được, cho nên tôi sẽ không tức giận. Cô muốn cảm ơn Tiêu Túc sao? Tôi đề nghị cô tạm thời đừng tìm Tiêu Túc, chờ khi nào tôi đuổi hết hình bóng cô khỏi đầu anh ấy, đến lúc đó trong lòng Tiêu Túc chỉ có tôi, cô đến cảm ơn anh ấy cũng không muộn”

Giang Tiểu Bạch nói rất hào phóng, Tiểu Nhan vốn đang ngượng ngùng và áy náy lập tức biến mất. Hai cô gái tuổi tác tương đương nhau, sau khi trò chuyện với nhau lại phát hiện thật hợp nhau, vì thế sau đó hai người kết bạn Facebook.

Mà Giang Tiểu Bạch cũng dẹp tâm tư, lúc đầu dự định sau khi tắt cuộc gọi sẽ xóa bỏ lịch sử.

Nhưng mà cuối cùng cô vẫn không làm gì cả.

Chờ Tiêu Túc đi ra khỏi nhà vệ sinh, Giang Tiểu Bạch phát hiện là cậu ta đã tắm xong, tóc vẫn còn đang ướt, hình như có cả giọt nước chảy xuống.

Cô không nhịn được oán giận cậu ta: “Anh gội đầu xong không biết cầm cái khăn lông mà lau khô à? Giữa mùa đông mà để tóc ướt chảy xuống như thế, chẳng nhẽ anh không lạnh sao?”

Cơ thể Tiêu Túc không tệ lắm, tỉ lệ cân bằng đầy đủ, hơn nữa vừa tắm nước nóng xong nên trên cơ thể vẫn còn hơi ấm, không lạnh chút nào.

Nhưng mà sau khi cậu ta nghe Giang Tiểu Bạch oán giận xong thì vẫn lấy khăn lông khô, ngồi xuống bên cạnh Giang Tiểu Bạch, lau tóc.

Giang Tiểu Bạch liếc xéo cậu ta, thăm dò cậu ta: “Cái đó, vừa nãy có người gọi điện thoại cho anh, nhưng anh không có ở đó, cho nên em đã giúp anh nghe máy.

“Ừm” Tiêu Túc không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục lau tóc như cũ, một lát sau cậu ta hỏi: “Là ai gọi điện tới?”

“Anh đoán xem?”

Nghe vậy, Tiêu Túc quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt thấm thúy ẩn dật.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên Giang Tiểu Bạch nhếch miệng: “Người trong lòng của anh gọi tới”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.