Chương trước
Chương sau
“Cảm ơn chú ạ”

Lúc sau chú bảo vệ đứng trước phòng bảo vệ nhìn hai người họ ra khỏi cổng trường, dưới gốc cây đại thụ cách cổng trường không xa. Uất Trì Diệc Thù khom lưng ngồi xổm xuống trước mặt cô gái nhỏ nhà người ta, vỗ vỗ bả vai mình ý bảo cô ấy leo lên lưng mình.

Cô gái nhỏ chần chừ đứng ở đó, lắc đầu nói vài câu.

Uất Trì Diệc Thù vẫn không đứng dậy mà vẫn ngồi xổm xuống như cũ, cô gái nhỏ lại nói thêm vài câu nữa, sau cùng có vẻ như đã chịu thua Uất Trì Diệc Thù, đành phải ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ Uất Trì Diệc Thù, leo lên phía sau lưng anh.

Mà Uất Trì Diệc Thù một tay xách theo hai hộp quà, một tay đỡ cô gái nhỏ nhà người ta đứng lên.

Nhìn thấy cảnh tượng này, chú bảo vệ lắc lắc đầu, trước đó chỉ thấy cậu nhóc này lạnh lùng như băng, có biết bao cô gái tới tặng quà cho mà trước sau chỉ có duy nhất một biểu cảm, không ngờ vậy mà còn có một mặt dịu dàng săn sóc như vậy.

Khoảng thời gian giữa trưa, Đường Viên Viên ghé vào trên lưng Uất Trì Diệc Thù, mặt trời đỏ rực không chút nể tình nào chiếu thẳng lên người hai người họ, Uất Trì Diệc Thù lại đang cõng Đường Viên Viên, không lâu sau mồ hôi đã chảy xuống dọc theo gò má.

Đường Viên Viên sau một lúc cũng cảm thấy mình đã chảy mồ hôi rồi nhưng không chảy nhiều tới vậy, quần áo của cô chỉ chốc lát đã bị mồ hôi trên người Uất Trì Diệc Thù thấm ướt, biểu cảm cũng trở nên kỳ quái hơn.

Cái miệng nhỏ của cô hết đóng rồi lại mở, mở miệng như muốn nói điều gì đó, lời tới bên môi rồi cô lại nuốt lại không nói ra.

Bởi vì Uất Trì Diệc Thù đã cõng cô tới một chỗ khá râm mắt rồi.

Đường Viên Viên ngoan ngoãn dựa vào đăng sau lưng anh, nhỏ giọng dò hỏi anh.

“Anh ơi, anh có mệt không?”

Uất Trì Diệc Thù ngay cả thở cũng không hề thở gấp, chỉ cười nhẹ một tiếng, sau đó khế mở đôi môi mỏng đáp lại: “Em mới nặng được bao nhiêu đâu, sao có thể mệt được?”

.. Viên Viên rất nặng mà”

Tuy trong thời gian này cô vẫn luôn cố gắng giảm béo, đã gầy hơn được một chút rồi nhưng mà cân nặng của cô so ra vẫn còn kém xa cân nặng của các cô gái cân đối thon thả: “Các bạn nữ trong trường bọn em đều nói, những người có ngoại hình giống em hình như đều trên 90 kg cả”

Mà cân nặng của cô nói ra thật sự ngại chết đi được, Đường Viên Viên trước đó căn bản chưa bao giờ và cũng không có ý định nghĩ tới vấn đề cân nặng của mình.

Gần đây mới bắt đầu biết để ý tới nó, sau đó mới phát hiện ra cân nặng của cô quả thật quá đáng buồn.

“Em và các bạn ấy không giống nhau” Giọng điệu của Uất Trì Diệc Thù lạnh nhạt: “Không cần phải học theo cân nặng của mấy cô gái đó”

“Không, em không theo đuổi đâu”

Em chỉ muốn gầy hơn một chút, khi đứng ở bên cạnh anh thoạt nhìn có thể không khác xa anh quá nhiều mà thôi.

Khi cùng các anh chụp ảnh thì mặt em có thể nhỏ hơn một ít thôi.

Đường Viên Viên nghĩ thầm trong lòng.

“Nhẹ hơn rất nhiều rồi”

Rất lâu sau Uất Trì Diệc Thù mới nói một câu.

Nghĩ một lát, anh lại nói thêm câu nữa: “Như này là vừa rồi, không cần giảm nữa đâu”

Đường Viên Viên biết anh trai sẽ không lừa cô, anh nói vừa rồi thì thật sự là vừa rồi, nhưng loại vừa vặn này là chính anh cảm thấy chứ không phải do người khác cảm thấy thế.

Anh cho rằng vừa rồi thật ra là vì sợ cô tự làm khổ mình khiến cơ thể mất cân bằng, cũng không phải là thừa nhận cân nặng của cô không ổn lắm.

Tuy khoảng thời gian giảm béo này vô cùng vất vả, nhưng mà vừa đau lại vừa sung sướng.

“Vâng” Đường Viên Viên lên tiếng, lén lút vòng tay ôm chặt cổ anh hơn một chút, dán mặt mình lên sau lưng Uất Trì Diệc Thù.

Sự thân mật của cô khiến Uất Trì Diệc Thù hơi ngừng chân lại, trong lòng dường như có chỗ nào đó bị kích thích khiến tim anh mềm hơn vài phần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.