"Mười bốn năm trước. . . . . . Không, có lẽ là trước đó, những người này đang có tham vọng chiếm đoạt gia sản Vệ gia."
"Họ là Vương Kim Mạnh, Lâm Kiến Đức, Cao Phong Vĩnh?" Cô nhận ba cái tên mà giới truyền thông không ngừng nhắc đi nhắc lại vào nửa năm trước khi tin tức được truyền ra.
"Không sai. Bọn họ là học đệ phụ thân tôi (Won: đàn em học cùng trường ),thông minh lại giảo hoạt, tất cả đều xuất thân nghèo khổ. Sau mấy năm lăn lộn trên thương trường đã kiếm được không ít, vị thế cũng thay đổi, được ngồi vào vị trí giám đốc, theo lý thuyết nên mang lòng thỏa mãn. Cha tôi, không thể không nói, ông không có khiếu kinh doanh. . . . . . Hoặc là nên nói, có lẽ ông có khiếu, nhưng bản tính ông ngay thẳng, không đủ quỷ quyệt để tồn tại trên thương trường, thật may là ông biết người biết ta nên không có gì đáng lo cả." Hắn châm chọc cười một tiếng. (Won : cái nì ta có chém vì cái convert đọc chẳng hiểu chi cả)
"Ba người kia ban đầu là thân tín của cha tôi, thường xuyên đến nhà tôi , bốn người như anh em một nhà."
Cô rùng mình một cái. Thân như người nhà, còn phản bội?
"Vậy tại sao. . . . . ."
"Quá dễ hiểu. Người thông minh thường tự phụ." :clap:
"Có ý tứ gì?"
"Bọn họ cho là, cha tôi so với bọn họ rõ ràng không bản lãnh kinh doanh, tại sao lại ở vị thế cao như vậy? Trong khi những nhân vật lợi hại như họ, cả đời chỉ có thể ở vị trí Tiểu Lão Bản. Trời mới biết họ dùng phương thức gì để đấu?"
Cô tức giận mà bắt đầu trách móc: "Những thứ kia, không phải chỉ do một mình cha anh tạo ra, phải kể đến công lao của các trưởng bối không phải sao?" (Won : Vệ lão gia là giàu trong trứng nước) Cô biết Vệ gia cũng không phải là một gia đình bình dân tầm thường, ngay từ mấy trăm năm trước, cũng đã là vọng tộc nơi cố hương, sau khi chuyển tới Đài Loan, tiếp tục thâm canh, dĩ nhiên sẽ trở thành bề thế hơn rất nhiều.
"Không, bọn họ không cho là như vậy."
"Làm sao anh biết?"
Hắn lộ ra nụ cười tiếp tục nói: "Cha tôi có một ưu điểm, cũng là vết thương trí mệnh. Ông ấy mặc dù không có khả năng gì nổi bật, nhưng có con mắt nhìn người rất tốt. Chỉ tiếc, trời cao chỉ cho ông ấy khả năng nhìn người không trọn vẹn, chỉ nhìn thấy tài năng của người khác mà không nhìn thấu được người ta cất giấu lòng muông dạ thú.
Ba người kia lúc ấy đưa ra nhiều dự án rất lớn thuyết phục cha tôi đầu tư, cùng đề cử họ phụ trách quản lý, ông ấy chi ra một số lượng tiền rất lớn, tin tưởng bọn họ vô điều kiện , mọi chuyện do bọn họ chủ đạo. Kết quả bọn họ tiền là cầm, dự án một cái cũng không làm, cho tới lúc cha tôi phát hiện được, Vệ gia lấy thừa bù thiếu , tiền đã sớm chui vào túi của bọn họ, bọn họ thậm chí còn dùng thủ đoạn xảo phi pháp pháp, chiếm đoạt luôn cả Vệ Thị
Có một buổi tối, cha tôi đưa tôi theo, đi xem dự án chung cư cao cấp mà theo bọn họ nói là hoàn thành chuẩn bị bàn giao. Khi vào đến đó, cỏ hoang mọc um tùm, trời mưa rả rích, ở đâu ra khu chung cư cao cấp? Tôi không biết cha tôi đứng trong mưa kinh ngạc như thế nào, chỉ thấy sắc mặt ông ấy đỏ lên, nói không ra nửa câu , ông ấy đưa tôi về nhà ngày sau đó, là ở chỗ này. . . . . ." Hắn chỉ vào cửa bằng đá cẩm thạch to lớn phía trước.
"Ông ấy toàn thân ướt đẫm, mmotj lúc sau, cảnh sát đồng loạt xông lên, lấy lệnh bắt người khẩn cấp ra đọc, họ muốn bắt ông ấy. Mẹ và em gái tôi núp ở cửa cầu thang khóc thút thít, cha tôi nhìn ba người bọn họ đứng ở đó, mỉm cười với ông. Cha tôi mới bừng tỉnh hiểu ra, nhất thời tức giận, nhồi máu cơ tim, chết ngay tại chỗ."
Đinh Tinh Diễm thở không ra hơi,."Anh chính mắt thấy. . . . . . Ông ấy tử vong?"
"Ừ."
Ông trời! Đây nhất định là một đòn trí mạng đánh thẳng vào hắn, cô không biếthình dạng lúc đó của hắn như thế nào. Nhưng mười bốn năm trước, cô cùng cha đi tìm hắn thì hắn có gương mặt thư sinh, vóc dáng cường tráng, ánh mắt lại sâu chìm như biển, giống như chất chứa rất nhiều nỗi niềm, không có ai có thể nhìn thấu được. (Won: khi đó Diễm tỷ mới 9 tuổi mà đã mê zai zậy rồi, hihi đúng là sắc nữ )
Cô nhìn hắn, con mắt hắn tối đen, sâu thẳm giống hệt như mười bốn năm trước
"Đêm đó chúng tôi bị đuổi ra khỏi nơi này, một tuần lễ sau, Vương Kim Mạnh ở chỗ này thiết yến, tổ chức tiệc tùng linh đình, ăn mừng bọn họ “chim biến thành phượng hoàng”."
"Cái gì! ?" Đinh Tinh Diễm giơ cái búa lên , nặng nề đập vào bức tường.
Những người đó quá ghê tởm! Nơi này từng là Thiên đường hạnh phúc của Vệ gia, bọn họ đã cướp đi tất cả, vẫn còn ở nơi này cười vui, nâng chén ăn mừng! ? Vương Kim Mạnh mỗi ngày đều đạp lên cửa trước, lại không hề cảm thấy chút áy náy nào sao ?
"Khi cha tôi đột tử thì bọn họ có nói với tôi một câu."
"Cái gì?" Còn có càng quá phận hay sao? Đinh Tinh Diễm nghiến răng.
"‘ Chớ oán hận! Kẻ ngốc thì không có được Kim Sơn quyền lợi —— tao nói là cha của mày đó. ’" (Won : chắc là kẻ ngốc thì không được sống giàu sang được )
Đinh Tinh Diễm liền nổi trận lôi đình."Anh có mắng lại hắn ta không? Có hay không cùng hắn tranh đấu?" Lửa giận của cô toát ra, búa sắt trên tay nặng nề đập một cái lên tường, không rút ra được.
"Ưm hừm!"
Cô che chỗ va chạm trên vai, một hồi đau nhói lan tràn ra.
Hắn để búa sắt xuống, đi tới phía sau cô."Sao vậy?"
"Hình như dùng búa quá sức, căng cơ rồi."
Hắn lắc đầu một cái."Em cố gắng nhẫn nhịn một chút." Hắn giúp cô xoa xoa cánh tay.
Hắn dung lực vừa phải xoa bóp, giảm bớt sự đau đớn cho cô. "Em trước hết ngồi vào bên kia nghỉ ngơi đi."
Cô che chỗ đau, ngồi xuống đất, liều chết hỏi tới: "Anh còn chưa nói cho tôi biết, anhi có hay không tại chỗ cho bọn hắn biết thế nào là lễ độ?"
Hắn gọn gàng vung cây búa lên, cả mặt tường cơ hồ bị hắn đục thủng.
"Ngàn vạn lần đừng nói cho tôi biết, anh cứ như vậy trơ mắt nhìn bọn họ muốn làm gì thì làm, cũng không thốt ra một tiếng nha."
Lại một cú đập mạnh, gạch rơi tung toé .
"Trên thực tế, tôi ….." Mặt hắn không chút thay đổi.
"Cái gì! ?" Cô tuôn ra một tràng thật dài." Anh giống như tinh trùng lên não, sẽ khiến cho bọn họ hả hê, anh có biết hay không, thời điểm đó bọn họ chắc chắn đang cười nhạo ác ý người nhà họ Vệ là. . . . . ."
"Tôi biết chứ." Chắc chắn sẽ có những tờ báo lá cải nghe theo lời bọn họ mà chê cười Vệ gia.
"Vậy anh …." Đinh Tinh Diễm thấy bộ dáng hời hợt của hắn, quả thật nổi đóa.
"Quân tử báo thù, bao nhiêu năm đều không muộn."
"Vậy sao? Bao nhiêu năm vừa rồi anh không cảm thấy khổ sở sao, trong lòng rất không cam tâm không phải sao?"
"Nếu như tôi khắp nơi buông lời, chỉ biết sẽ bị coi như là chó nhà có tang gào khóc. Nếu như những thứ kia không cam lòng một điểm một giọt chảy phát tiết ra ngoài, tôi liền không thể nào Nhất Cổ Tác Khí, đưa bọn họ ban đảo." Hắn ngẩng đầu nhìn vào trong nhà (Won: cái này hok hiểu, để nguyên convert luôn. )
"Nếu như tôi thiếu kiên nhẫn, em cũng không thể theo tôi dùng búa đập nát chỗ này, nơi mà Vương Kim Mạnh đã từng làm mưa làm gió, chà đạp lòng tự tôn của người nhà tôi."
"Nhưng là. . . . . ." Cô đang ngồi tựa vào tường, nhất thời cậy mạnh chống tay đứng lên, đau đến thấu xương.
Hắn đột nhiên hỏi: "Vai của em đau phải không?"
"Nhìn cũng biết , đau chết đi được!" Cô lườm hắn một cái.
"Nếu như tôi giống như em vừa rồi, ham vui nhất thời, cuối cùng người bị thương sẽ chỉ là bản than mình."
Cô nheo mắt."Anh ở đây dạy dỗ tôi?"
"Tôi đang khuyên em bớt phóng túng,bộc lộ tài năng một chút, dùng đầu hơn là dùng sức”
"Anh nói tôi bộc lộ tài năng? Tôi có sao?" Cô càng hỏi càng không phục, đôi mắt dường như có lửa.
"Không có mới là lạ. Em tựa như một quả pháo nhỏ mất khống chế, trái trùng phải đụng. Nhiệt tình có đầy bụng, nhưng không biết sử dụng đúng nơi đúng chỗ." Bất đắc dĩ, hắn dẫm vào chỗ đau của cô."Không, nói như vậy còn quá khách khí, em giống như một người chỉ biết dùng sức mà không biết dùng mưu."
Cô nhảy dựng lên, xông tới chỗ hắn.
Trên thực tế, từ nhỏ đến lớn, bởi vì cô cả gan làm loạn, làm ra chuyện tốt không tính là ít, nhưng chuyện họa có thể nói là rất nhiều, nhưng cô luôn một mực kiên trì cho mình là đúng.
"Chúng ta không phải đang nói chuyện nhà anh sao? Sao giờ lại chuyển qua quở trách tôi? Chẳng lẽ tôi cũng là kẻ thù của anh sao?" Cô xông đến quá gần, nhìn hắn với đôi mắt hình viên đạn.
Cô quá kích động, hoàn toàn không nghĩ tới, cô trực tiếp “giao trứng cho ác”
Hắn bỏ búa sắt xuống, nắm cằm của cô, dã man ấn xuống một cái hôn. :snog:
Nhiệt độ của hắn so với bình thường đã cao, sau khi lao lực đập phá bức tường kia khiến cho hắn toàn thân đổ mồ hôi, bình thường quần áo thẳng thớm, đẹp trai không chịu nổi. Nhưng tình huống này lại làm cho những ý nghĩ mập mờ khó hiểu trong đập cô bắt đầu thức tỉnh.
Nụ hôn kết thúc."Tôi quở trách em, là bởi vì tôi muốn em."
Cô dùng sức đẩy hắn ra, lảo đảo, lui về phía sau mấy bước.
"Tôi muốn em trở thành người phụ nữ của tôi."
"Chuyện như vậy, không phải một mình anh muốn là được."
Hắn mỉm cười, không đem phản kháng của cô để vào mắt." Trước tiên, tôi muốn em biết được điều đó ."
Cô hoảng sợ nhìn hắn chằm chằm ."Anh. . . . . ."
"Em quá quật cường."
"Sau đó thì sao? Mắc mớ gì tới anh?"
"Em cần được dạy dỗ." Hắn bổ sung một câu, mỉm cười."Tôi sẽ phụ trách."
Cô tức giận không thốt nên lời, người đàn ông này luôn có bản lãnh khiến cô hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn.
Muốn dạy dỗ cô? Hắn nghĩ mình là ai, không bằng về ngủ sớm một chút đi!
Tôi muốn em, nhưng trước tiên, tôi muốn em biết được sự thật này.
Một đôi tay ngọc dùng sức đập mạnh lên bàn gỗ, vô cùng bạo lực, bởi vì không chịu nổi giày xéo, phát ra tiếng kêu cứu thê thảm.
"Đinh Tinh Diễm, cô ở đây làm cái gì?" Tổng Biên rút mắt kiếng ra, vô lực nhìn cô.
"Không có." Trên trán của cô giống như có khắc bốn chữ rất lớn “ Tôi đang bực mình”
Cô ngắm nhìn bốn phía, cả tổ phỏng vấn đều đi ra ngoài lấy tin, chỉ có cô cả buổi sáng sưu tầm hết ngọc nữ đến minh tinh, rồi nộp cho biên tập. Công việc nhàm chán lặp đi lặp lại.
ABC Tam Yêu nữ vốn là phóng viên chuyển chạy tin tức văn hoá giải trí, giờ lại phụ trách mảng kinh tế xã hội. Đáng ghét! Đây vốn là chuyên môn của cô! Tiếp tục như vậy nữa, cô dứt khoát chuyện gì đều không quan tâm, lên cơ quan chỉ uống nước trà đọc báo cho biết tay.
Đầu hướng trên bàn nặng nề gõ ba cái, cô cảm thấy mình bây giờ uất ức cực kỳ, cô không muốn viết loại tin tức đó. Mở tấm giấy ra, cô muốn đem chuyện Vệ Triển Dực nói lúc trước, nhất nhất viết ra, trong lòng không khỏi phiền não.
Người trong cuộc không bị ảnh hưởng gì, còn cô laij vô duyên vô cớ gặp đại nạn (Won : Diễm tỷ cứ làm quá )
Kỳ quái! Đây không phải là tâm nguyện từ nhỏ của cô sao? Đây không phải là mộng đẹp sắp trở thành sự thật sao, sao ngược lại rút tay về, sao lại không dám bước về phía trước?
"Thế nào? Chỉ một bài viết về người nổi tiếng, cô không phải viết không ra được chứ?"
Mới bắt đầu trăm năm khó được một lần ăn năn hối hận, ABC Tam Yêu nữ cư nhiên trở lại.
"Bản thảo sưu tầm, văn bản giới thiệu đều có, cô thêm mắm thêm muối tùy tiện viết một chút đi!"
"Dù sao bài viết loại này chỉ có người hâm mộ mới quan tâm đọc. Cô tùy tiện viết thiên viết văn, khen ngợi thần tượng của bọn họ, hình nhiều nhiều một chút, bọn họ sẽ hưng phấn đến phát điên." Ally rất có kinh nghiệm chỉ điểm.
Hồi tưởng lại “thời kỳ vàng son “ lúc trước , Tam Yêu nữ ABC không khỏi cảm thán, “ Làm mảng giải trí này là không còn gì sung sướng hơn”
Đinh Tinh Diễm tức giận la ầm lên: "Liên quan gì tới mấy người? Mấy người không có việc gì để làm sao?"
"Có! Vẫn còn rất nhiều!" Giọng điệu tràn đầy kiêu ngạo cùng đùa cợt."Chúng tôi phải đi lấy tin tức công ty hợp mua án, loại đại tin tức, công việc mới có ý nghĩa làm sao!"
"Chúng tôi cũng không giống như người khác, luôn mồm mình là người phụ nữ mạnh mẽ, lại luân lạc đi viết những bài báo gì đó."
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại trên bàn Tổng Biên vang lên. Đó là chiếc điện thoại tuyến báo chuyên dụng, mỗi khi tiếng chuông này vang lên, liền có đại sự xảy ra!
". . . . . . Được, được, tốt, tôi lập tức phái người đi phỏng vấn." Tổng Biên cúp điện thoại, nặng nề nói: "Vụ Công ty xây dựng Thuận Phong lừa đảo, mở họp báo lúc bốn giờ"
Xây dựngThuận Phong? Lừa đảo? Đây không phải là tin tức cô theo đuổi lúc trước sao? Đinh Tinh Diễm lập tức nhảy dựng lên.
"Al¬ly, Bet¬ty, Cathy, ba người . . . . . ." Tổng Biên hạ lệnh.
Đinh Tinh Diễm nhanh hơn một bước."Nghỉ ngơi, tôi đi là tốt rồi!"
Tiếng chuông phòng Tổng Biên "Siêu cấp nhật báo" vang lên.
"Xin lỗi, tôi có điện thoại."
"Vệ tiên sinh, rất xin lỗi quấy rầy ngài."
"Chuyện gì?"
"Là chuyện Đinh Tinh. . . . . . Đinh tiểu thư vừa mới chạy ra ngoài lấy tin tức." Tổng Biên “ Toà soạn Gió Lốc “ cực kỳ tức giận nói."Cô ấy chạy trốn quá nhanh, tôi căn bản không ngăn cản kịp. . . . . ."
"Tin tức gì?"
"Công ty xây dựng Thuận Phong lừa đảo, nghe nói hiện trường còn có xung đột giữa các bên với nhau."
Vệ Triển Dực thở dài thật sâu ."Để cho cô ấy đi, tôi sẽ tới xử lý sau."
Hắn tắt điện thoại di động, trở lại ghế sa lon, tự nhiên ngồi xuống.
" Cách viết văn của Đinh ký giả tôi đã xem qua, cũng chú ý đến khả năng của cô ấy. ." Đường tổng biên để tài liệu xuống, ý vị sâu xa nói nói.
Vệ Triển Dực mỉm cười."Cứ nói đừng ngại."
"Ta muốn nhấn mạnh là cô ấy có tài, chỉ cần cô ấy trải qua nhiều tôi luyện hơn. Từ những bài báo cô ấy viết, có thể nhìn ra được cô ấy bôc đồng mười phần, điều này khiến cô ấy lấy được nhiều tin tức hơn so với người khác, phân tích cũng rất tốt, chỉ tiếc ở giới truyền thông, với tính cách này thực không thể thành công được. Người trẻ tuổi thường không tránh khỏi tình huống đó,ngòi bút sắc bén nhưng mang tính cực đoan, luôn nghĩ mình là nhất, người như vậy, sẽ không thể tồn tại lâu dài trong giới ký gải tin tức."
"Nhưng thật sự cô ấy có tài?"
"Không cần hoài nghi."
Vệ Triển Dực nhấp một hớp trà nóng, dù bận vẫn ung dung mở miệng: "Theo tôi được biết, “Siêu cấp nhật báo” luôn có học bổng đào tạo nhân tài du học nước ngoài ."
"Hàng năm chúng tôi sẽ có mấy chỉ tiêu, để cho họ đến nước ngoài bồi dưỡng kiến thức." Đường tổng biên bừng tỉnh hiểu ra."Ngài hi vọng tôi cân nhắc để ý đến cô ấy?"
"Không sai, tôi hi vọng cô ấy nằm trong danh sách được chọn."
"Đây coi như là nói giúp sao?" Đường tổng biên nở nụ cười."Nghe nói Vệ tổng giám đốc chưa bao giờ làm chuyện này."
"Mọi việc đều có lần đầu tiên." Hắn cũng mỉm cười."Nếu như cô ấy là Khả Tạo Chi Tài, bỏ qua thật quá đáng tiếc, nhưng nếu như cô ấy kém cỏi hơn người khác, cho dù tôi có nói giúp cũng không có tác dụng, không phải sao?"
Đường tổng biên yên lặng nhìn hắn thật lâu.
"Tôi cho là, học bổng này chỉ là danh nghĩa, trúng tuyển như kế hoạch, tiền bạc đều do ngài cung cấp. . . . . ."
"Chúng ta cũng biết, tôi không phải người keo kiệt." Vệ Triển Dực cười."Tôi chỉ cung cấp thí sinh, về phần bình chọn kết quả, tôi không muốn khống chế, tin tưởng toà soạn cũng không tình nguyện tốn tiền nuôi một con sâu gạo, không phải sao?"
Đường tổng biên cười ý vị thâm trường cười."Siêu cấp nhật báo tuyển chọn những người ưu tú từ bên ngài, có rất nhiều người xuất sắc, ngài làm như vậy, chứng tỏ ngài đối với cô ấy rất có lòng tin?"
"Là cô ấy rất có long tin đối với chính mình." Giọng điệu Vệ Triển Dực không giấu được sự tự hào.
"Vị tiểu thư này biết ngài hôm nay tới chơi sao?"
"Không biết, tốt nhất vĩnh viễn sẽ không biết." Hắn lấy ánh mắt khách khí ra hiệu cho Đường tổng biên, tốt nhất không cần nhiều lời.
"Xin hỏi vị tiểu thư này là. . . . . ." Phụ nữ có thể khiến cho Vệ Triển Dực tốn công tốn sức , chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
Vệ Triển Dực đứng lên, cài nút áo vest."Anh đã biết, vị trí Vệ phu nhân , trước mắt còn để trống..."
Đường tổng biên sửng sốt một chút."Thì ra là như vậy. . . . . . Không trách được ngài sẽ cầm ‘ cái đó ’ làm trao đổi."
Hắn khẽ mỉm cười."Tạm biệt."
Hội trường họp báo xây dựng Thuận Phong bị giới truyền thông chen lấn đến nỗi con kiến cũng không chui qua được
"Xin lỗi, nhường cái, nhường cái, tôi là phóng viên." Đinh Tinh Diễm đem thẻ phóng viên giắt trước ngực, chạy thẳng tới hội trường.
Ngoài cửa, người dân chen lấn kháng nghị bị bảo vệ cố gắng ngăn cản, thấy thẻ phóng viên, ý bảo cô cong người xuống, mở ra một cánh cửa , cô khom người chui vào, thiếu chút nữa bị cánh cửa đóng lại dẹp lép như con tép. (Won: 1 số chỗ ta chem. Vì cái convert nhiều từ tối nghĩa quá )
"Hô ——" cô cẩn thận, tránh khỏi đá ngã chân chiếc máy chụp hình, chạy tới chỗ trống ngồi xuống.
Ký giả hội chủ giác* từ cửa hông đi tới, đèn flash lập tức bật mởnhấp nhoáng, cô cũng chạy tới chụp. Không nghĩ tới, ký giả hội bắt đầu không tới một phút, mọi người cái mông cũng không ngồi ấm chỗ,”rầm”, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, đám bảo vệ ngã nhào, dân chúng vọt vào phòng ngày càng nhiều. ( *: ta không hiểu là gì luôn, nàng nào giúp ta với)
Chân máy chụp hình dường như bị đẩy ngã, toàn bộ phóng viên cũng ngã theo thành đoàn.
"Vấn đề “hải sa nhà”*, khi nào mới giải quyết cho chúng tôi?"
"Phòng ốc cũng sụp,cả nhà chúng tôi già trẻ đều không có chỗ để đi, ngươi vẫn còn ở đây mở cái họp báo chết tiệt này!"
"Lão tử hôm nay không cần phải nói chuyện với ngươi!"
Làn sóng tức giận, hướng mấy nhân vật chính nóng hổi địa sát đi.
Bạo động! Cái tin tức này khẳng định biến thành Đại Nhiệt Môn ( tin tức hấp dẫn bậc nhất) , vấn đề “hải sa nhà” một lần nữa trở thành tiêu điểm! Đinh Tinh Diễm không suy nghĩ nhiều, cầm lên máy chụp hình chụp lia chụp lịa mấy nhân vật chính đang chạy trối chết.
Lúc này, càng nhiều người tràn vào.
"Ưm hừm!" Một người đẩy máy chụp hình trên tay cô rơi xuống đât, ống kính nát bấy."Mẹ kiếp!"
Cô nằm trên mặt đất, nhặt “hài cốt” máy chụp hình, trừng mắt nhìn lên. Là phóng viên mới của “Siêu cấp nhật báo” Vu Tinh Vi!
Ghê tởm, đem máy chụp hình của cô vứt trên mặt đất, còn dám đạp váy, liều chết chụp hình! ? Bình thường xác định cô gái kia cực kỳ khó chịu rồi, hôm nay vì giành tin tức, cô ta lại dám động thủ! ?
Đinh Tinh Diễm cô cũng không phải là dễ chọc! Cô lấy máy chụp hình dự bị tróng túi xách ra,dùng sức đứng lên, cùi chỏ "không cẩn thận" một cước, khiến Vu tinh Vi lập tức ngã nhào ra mặt đất. Cô nhanh chóng chụp tiếp những tấm ảnh còn dang dở.
"Khốn kiếp!" Vu Tinh Vi kéo chân Đinh Tinh Diễm lại khiến cô ngã xuống.
Đinh Tinh Diễm kịp thời chụp lấy máy ảnh sợ nó rơi xuống đất ."Cô đi chết đi! Tại sao dám kéo tôi xuống!"
"Cô cũng giống như tôi thôi, một cước hại tôi ngã nhào."
"Có muốn tôi nhắc lại một lần cho cô nhớ, là cô động thủ trước, làm rơi máy chụp hình của tôi?"
"Đó là tôi không cẩn thận, ai bảo cô không cầm thật chặt!"
"Không cẩn thận cái rắm!"
Đang lúc hai cô gái đằng đằng sát khí, sẵn sàng cho cuộc đấu khẩu không khoan nhượng thì một cái còng số 8 móc tay hai người vào cùng một chỗ.
Hai người đồng thời ngẩng đầu lên, mặt ngạc nhiên.
"Có gì, trở về đồn cảnh sát rồi hãy nói!"
Họ nhìn chung quanh một chút, vô cùng an tĩnh, vô cùng bình thản.
A! ? Những phóng viên cùng dân chúng đông đúc kia không biết đã đi nơi nào, chỉ có hai người bọn họ ở lại chỗ này không nhúc nhích
"Em ở đây giở trò quỷ gì?" Vân Nhu đến đồn cảnh sát bảo lãnh, lông mày không khỏi nhíu chặt.
Cô vừa đọc tin tức trên báo, sau đó mới nhận được điện thoại của Đinh Tinh Diễm.
"Tốt lắm, ký tên vào đây là có thể đi được rồi" Cảnh sát cẩn thận chỉ dẫn
Vừa nhận lại đồ dùng tùy thân, đi tới cửa, đi vòng qua lề đường đón tắc xi, liền gặp “ Oan Gia Ngõ Hẹp” Vu Tinh Vi
"Nghe nói gần đây cô bị ghẻ lạnh*." Vu Tinh Vi hiển nhiên tâm tình rất kém cỏi, lên tiếng châm chọc. (Won: cái từ này ta chém nè, bản convert ghi là “tủ lạnh”)
"Mắc mớ gì tới cô?"
"Không có việc gì, chỉ là muốn đến giúp cô làm tan tảng băng lạnh lùng đó thôi, đã đến lúc đem cái “tủ lạnh” đó vứt vào nhà kho được rồi"
Đinh Tinh Diễm lúc này thật muốn giết người, nếu không phải là Vân Nhu ngăn cản, cô đã sớm làm cho đối phương cảm thụ một chút, chân của cô lớn như thế nào.
"Cô không cần phải đưa ra cái dáng vẻ hả hê tự đắc đó, trở về “siêu cấp nhật báo” cũng không chịu nổi chứ?"
Khuôn mặt Vu Tinh Vi không được tự nhiên nói lại.
"Đây cũng không mắc mớ gì tới cô ?"
Bây giờ đang là giờ cao điểm, hầu hết chiếc taxi nào cũng đầy khách, Vân Nhu đứng ở ven đường, cố gắng đón xe, không quan tâm đến hai cô nàng đang khẩu chiến phía sau lưng. Nếu như cô rat ay can thiệp, với tính tình giống như “ Mã Cát” của cô, chắc chắn sẽ bị chèn ép và đạp sang một bên.
Thấy một chiếc taxi chạy qua trước mặt, cô không thể làm gì khác hơn sử dụng cách của Đinh Tinh Diễm gọi số khẩn của taxi.( chắc là số hotline )
Năm phút sau, xe tới , Đinh Tinh Diễm dương dương hả hê leo lên xe, Vân Nhu lên xe trước, hơi chần chờ hỏi Vu Tinh Vi.
"Xin hỏi. . . . . . Cô đi đâu?"
Vu Tinh Vi thuận miệng nói một địa chỉ.
"Vừa đúng thuận đường, cô đi cùng chúng tôi đi." Vân Nhu dịu dàng tươi cười, làm cho người ta rất khó cự tuyệt. ”Nhanh lên xe đi! Xe chuẩn bị chạy rồi !"
Vu Tinh Vi cắn môi, nhìn đồng hồ đeo tay, cuối cùng vẫn là lên xe.
"Chị hai, kêu cô ta đi lên làm gì?" ĐInh Tinh Diễm thuận miệng oán trách, nhưng không phải quá nghiêm túc.
"Đinh Tinh Diễm!" Vân Nhu quát khẽ.
Vu Tinh Vi ngồi ở ghế trước, chợt mở miệng: "Tôi không sợ tòa soạn trừng phạt, tôi gần đây vừa hoàn thành một bài viết độc nhất vô nhị coi như công nhiều hơn tội. Còn cô nên cẩn thận một chút là tốt rồi !"
"Tôi phải cẩn thận cái gì? Tổng Biên chúng tôi đang hận không thể thể biểu dương tôi một phen, để cho toà soạn lên hẳn trang nhất."
Trời mới biết, Tổng Biên muốn đuổi giết cô như thế nào —— quản ông ta sao, có mà mơ đi.
Vu Tinh Vi vuốt vuốt mái tóc, ngọt như mật châm chọc: "Cũng đúng, toà soạn cô là cái loại Bất Nhập Lưu*, muốn nhanh chóng nổi tiếng, chỉ có thể dựa vào biện pháp như thế rồi." ( *: ko hiểu j luôn)
Đinh Tinh Diễm hét."Cô!"
"Tài xế, làm phiền anh tới đầu đường cho tôi xuống xe." Vu Tinh Vi quay đầu lại nói một tiếng cảm ơn Vân Nhu, sau đó thản nhiên xuống xe rời đi.
"Này, cô tốt nhất nên thanh toán tiền xe của mình đi!" Đinh Tinh Diễm quay ra cửa xe kêu gào, giận đến tóc dựng ngược. Cô vốn là không phải hẹp hòi như vậy, nhưng cô thật sự bị làm giận phát điên rồi !
Vân Nhu lôi cô trở lại ngồi."Tài xế, chạy đi."
"Chị hai!"
"Im lặng." Vân Nhu mặc dù rất dịu dàng, thế nhưng thời điểm này nhìn mặt cô rất là hung dữ
Sau khi làm được công việc yêu thích quên thuộc, cô cảm thấy toàn thân như đang sống lại. Cả một buổi chiều, cô kích động ở lại tòa soạn, viết xong bản thảo tin tức công ty xây dựng Thuận Phong. Cùng với bài phỏng vấn linh tinh về các hot girl, hot boy vài ngày trước, cô quyết định mang lên nộp Tổng Biên. ( cái này ta chém nè)
Bởi vì chuyện bị bắt ở đồn cảnh sát, Tổng Biên đã lười nói chuyện với cô, mỗi lần thấy mặt cô, cũng không nhịn được quay đầu lại đi lấy thuốc hạ huyết áp mà uống.
"Siêu cấp nhật báo cướp được đại độc gia!" Tiểu Khả đột nhiên chạy đi vào kêu lên: "Vu Tinh Vi phỏng vấn Vệ Triển Dực!"
"Cái gì! ?" Cô nhảy dựng lên, cơ hồ thét chói tai.
Cô mới bắt tay vào viết bài về Vệ triển Dực, hắn cư nhiên tiếp nhận phỏng vấn rồi, hơn nữa. . . . . . Còn là tiếp nhận Vu Tinh Vi! ?
Cô giành tờ báo xem, yêu nữ ABC cũng cùng tới đây, trăm miệng một lời thì thầm:
"Kể từ ngày mai, liên tiếp ba ngày, đề tài nhân vật Vệ Triển Dực, nhân vật siêu cấp, nhật báo siêu cấp, bài báo siêu cấp hoàn chỉnh! ?"
"Trời ạ!" Tổng Biên rống to: "Kỳ quái, hắn rõ ràng còn tới nhờ tôi hảo hảo chăm sóc cô, tôi cho là hắn sẽ để cho cô phỏng vấn!"
Không chỉ Tổng Biên mà những người khác cũng nghĩ như vậy.
"Kỳ quái, cô với Vệ Triển Dực không phải là tình cảm rất tốt sao?"
"Cô không phải tốn không ít thời gian săn đón hắn hay sao? Hắn đối với cô cũng cảm thấy hứng thú, không phải sao?"
Tất cả mọi người đều nhớ, Vệ Triển Dực ở chỗ này, trước mặt mọi người hôn cô.
Đinh Tinh Diễm buồn bực." Cái gì? Lúc trước tôi nói muốn đi phỏng vấn hắn, không một người nào đồng ý." Cô đối với Tổng Biên rống."Không có một người ủng hộ." Cô đối với người khác rống."Hiện tại người khác phỏng vấn hắn, chẳng lẽ tất cả lỗi lầm này đều do tôi?"
Tất cả mọi người lúng ta lúng túng , há mồm lại ngậm miệng.
"Ai nha! Toà soạn Gió Lốc chúng ta cùng Siêu cấp nhật báo cạnh tranh , cho dù có điên đi chăng nữa, cũng không thể đem tin tức quan trọng như vậy giao cho chúng ta."
Đinh Tinh Diễm trợn mắt nhìn người nói chuyện một cái, nhìn trang báo quảng cáo cuộc phỏng vấn Vệ Triển Dực to đùng, nhìn qua bài viết đang tiến hành dang dở trong máy tính, cảm thấy thực sự tức giận
Lúc trước hắn mang cô đi đập nhà, hại cánh tay cô bị căng cơ, đau đớn thật lâu mới khỏi. Mấy ngày đó, cô luôn sống trong khổ sở, còn thất thủ làm vỡ không biết bao nhiêu cái ly cái chén, mỗi đêm trước khi ngủ, cũng âm thầm nguyền rủa hắn.
Nhưng dù vậy, cô còn cho là vì hắn đầy lòng căm phẫn, nghĩ đến hắn bị vũ nhục, đã cảm thấy tức giận, thậm chí muốn giết những người đã khi dễ hắn.
Hắn mặc dù không có toát ra một chút mềm yếu, ngữ điệu cũng bình thản giống như đang nói với người khác chuyện xưa, nhưng cô nghe được rất nghiêm túc, mỗi một câu nói của hắn cũng in đậm trong lòng cô. Cảm động cho nỗi khổ sở của hắn, cô thậm chí cảm thấy nụ hôn hôm đó chứa đựng rất nhiều khổ sở, khi hắn nói những lời đó, chỉ là hi vọng cô có thể với hắn cùng nhau chia sẻ. . . . . .
Vì hắn! Vậy cũng là cái rắm! Chiêu này, hắn đã sử dụng qua mấy lần? Không chừng hắn cũng mang theo Vu Tinh Vi đến khu nhà cấp cao cũ kia, nói cho cô ta biết tất cả, sau đó cũng khích lệ cô ta, cùng hắn dung búa mà đập. . . . . .
Vừa nghĩ tới đây, cô liền nổi cơn giận dữ. Không biết vì sao, cô cảm giác, ngày đó bọn họ chảy mồ hôi, mất nhiều sức lực, cùng nhau phá hủy đi ký ức đẹp nhất cũng xấu nhất của hắn ,cảm giác vô cùng thân mật, giống như. . . . . . Hắn mở cửa trái tim hắn ra, cho cô dần bước sâu vào trong nội tâm của hắn.
Đoạn ký ức kia, thời gian kia, địa điểm kia, tựa như chỉ có hai người bọn họ mới biết bí mật vườn hoa. Nhưng nghĩ tới, hắn có thể mang một phụ nữ khác, cảm giác như đang trên thiên đàng rơi xuống địa ngục ! Nơi đó hắn bày tỏ tâm sự bí mật vườn hoa không chỉ một mình cô, cũng không thổ lộ tình cảm với riêng cô , vậy. . . . . . Vậy căn bản chính là cái rắm! Một tên chỉ biết trêu chọc phụ nữ , một tên hèn hạ vô sỉ, khiến phụ nữ đối với hắn vừa thương vừa yêu !
Kỳ quái, cái này thì có cái gì phải tức giận sao? Hắn muốn làm gì là quyền của hắn . Đúng, quyền của hắn!
Nhưng cô tại sao cảm thấy tóc mình sắp bị thiêu cháy rồi ?
"Tôi muốn đi tìm hắn tính sổ!"
Cô cầm giỏ xách, phóng tới thang máy, mãnh liệt nhấn nút thang máy như muốn trút giận vào nó, chỉ thấy cái thùng sắt này chạy như rùa bò, cô tức tối chạy ra lối thoát hiểm.
Đi thang bộ nhanh hơn một chút, cô không kịp đợi muốn làm thịt cái đồ khốn kiếp đó!
Chợt, điện thoại vang lên, Tiểu Khả bắt máy." Đinh Tinh Diễm, điện thoại của cô."
"Nói cho hắn biết tôi đi giết người, nói hắn để lại tên, tôi sẽ gọi lại." Cô vừa đi vừa nói, cũng không quay đầu lại.
"Đối phương nói cô nhất định phải nhận, không nhận sẽ hối hận."
Đinh Tinh Diễm vùi đầu đi phía trước, chợt nhớ tới, cái người không nói lý lẽ như vậy, trừ Vệ Triển Dực ra, còn ai vào đây? Cô ba chân bốn cẳng, xông đễn bắt điện thoại.
"A lô."
Cô vừa cầm điện thoại, lập tức mắng to : "Vệ Triển Dực, cái tên tiểu nhân hèn hạ, tôi với anh không đội trời chung. . . . . ."
"Xin chào, tôi là Tổng Biên Tập Siêu cấp nhật báo , Đường Diệu Đức." Khẩu khí ấm áp từ đầu dây bên kia, có thể nghe được hắn ta đang kềm chế nụ cười khổ.
Cô tức giận hồ đồ."Anh đang khoe khoang với tôi, các người đã phỏng vấn Vệ Triển Dực?"
"Không phải." Đường tổng biên tính tình dễ chịu cười cười. Vị tiểu thư này không chỉ trùng kính mười phần, liền tính khí cũng lớn đến hù chết người.
"Đinh tiểu thư, Siêu cấp nhật báo gần đây có học bổng du học, xin hỏi cô có hứng thú tham gia hay không?"
"Cái gì?"
Siêu cấp nhật báo? Tổng Biên Tập? Học bổng du học? Mấy cái danh từ này, cô đều nghe hiểu được, nhưng ở chung một chỗ, liền cảm thấy rất khó lý giải?
Đường tổng biên tính nhẫn nại nói lại một lần, lại một lần, Đinh Tinh Diễm nghe là hiểu, nhưng ngây người không muốn tin.
"Cuộc thi tìm học bổng của Siêu cấp nhật báo " tìm tới cô?
Loại này may mắn, tại sao lại rớt ngay trên đầu cô?
"Alo? Đinh tiểu thư, cô còn đó không? Đinh tiểu thư?"
Ống nghe điện thoại từ trong tay cô từ từ rơi xuống, cô ngây người như phỗng, giống bị một thùng nước đá dội đến, tất cả lửa giận lập tức biến mất, chỉ còn lại cô mỉm cười ngây dại, ngẩn ngơ. . . . . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]