Khí chất vương giá quá mức có phần áp chế người ta. Cô vẫn cảm thấy khí chất của người đàn ông giống như Tưởng Vũ Hàng lại hấp dẫn người hơn một chút, chí ít là hấp dẫn cô! Ngũ quan của anh rất tinh tế, vẻ “tinh điêu tế trác” (nhỏ nhắn, trắng trẻo),nhất là anh lại để tóc rẽ ngôi bên, trông càng giống như minh tinh màn bạc! Nếu anh không làm tổng giám đốc, chỉ làm một gã nam ca sĩ hoặc là diễn viên, nhất định cũng sẽ cực kỳ thành công! Quan sát anh, cô hồn nhiên quên mất là mình đang nhìn anh chằm chằm, hề hề nở nụ cười ngốc nghếch! "Em còn muốn chăm chú nhìn anh tới khi nào?" Rõ ràng là người nọ luôn nhắm mắt ngủ say, bỗng nhiên lại mở rộng miệng hỏi một câu mơ hồ! "A?" Quan Tĩnh phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, tiếp tục lắp bắp hỏi: "Này, anh đã tỉnh giấc từ lúc nào vậy?" Anh vẫn nhắm mắt lại, ngáp một cái."Khi em dựa vào anh, anh đã tỉnh rồi!" "Vậy mà anh vẫn tiếp tục giả bộ ngủ sao? Anh giả vờ rất giống..." Thật điên lên mất, bộ dáng ngây ngốc kia của cô có phải là anh đã nhìn thấy hết rồi không nhỉ ? "Anh thật sự rất buồn ngủ, nhưng vì ánh mắt mê đắm của em khiến anh thật sự không nỡ ngủ nữa..." Anh nói với vẻ thật oán giận! Cô xoay người nằm thẳng lại, khẽ nói nhỏ : "Có cái gì mà không nỡ chứ? Chẳng lẽ em lại có thể cường bạo, nhả nhớt với anh hay sao?" Giọng nói của cô rất nhỏ, thật nhỏ, cực kỳ mơ hồ, chỉ lẩm bẩm ở trong miệng! Nhưng mà, người thông minh thì có tai nhọn, anh lập tức nhìn thấu cô: "Đúng vậy đấy, so với đàn ông, phụ nữ còn điên cuồng hơn. Nhất là, đêm qua em đã làm cho anh được mở mang kiến thức em là người có lòng tham không đáy đến độ nào, háo sắc đến mức nào... " Nói tới đây, anh mở mắt ra, trong ánh mắt nhập nhèm vẫn lộ ra sự sắc bén như cũ! Cái nhìn của anh giống như một tia X-Quang nhìn thấu khắp thân thể cô! Thật sự là làm cho người ta sởn tóc gáy lên! Không sai, cho dù là cô háo sắc cũng được, nhưng sự háo sắc của cô nếu so ra thì anh còn háo sắc hơn! Háo sắc hay không háo sắc, đều không thích hợp làm đề tài trọng tâm để đàm luận lúc sáng sớm thế này! Vì để cho bản thân có thể bảo trì tinh thần ý nghĩ lúc sáng sớm, cô nhanh chóng chuyển hướng đề tài."Buổi sáng tốt lành! Cám ơn anh đã có thể cho em có một cơ hội để nói lời chào buổi sáng!" Cô nói thật dè dặt cẩn trọng, rất sợ anh lại bỗng nhiên đổi ý! Ánh mắt cô lom lom nhìn theo dõi anh một chút, cùng đợi xem phản ứng của anh! "Em nhìn cái gì vậy? Ánh mắt này của em rõ ràng quả thực giống như một con sói đói quá đấy!" Anh bị cái nhìn chăm chú của cô làm cho thật sự không được tự nhiên, liền vuốt xuôi cái mũi của cô, lên tiếng hỏi! "Thật vậy sao?" Cô nằm vật xuống trên ngực của anh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi lại! "Sao cơ?" Anh bị hỏi mà không hiểu vì sao! "Thật sự để em làm bạn gái của anh hay sao?" "Nếu em không đồng ý thì thôi!" "Em đâu có nói là em không đồng ý, em nguyện ý, chỉ sợ anh không đồng ý, anh sẽ hối hận thôi!" Cô vội vàng nói giải thích, bởi vì lòng cô thật sự cực kỳ khủng hoảng, không biết sẽ rơi lúc nào! "Ừ!" Anh lên tiếng! Cô liền vui vẻ, vội vàng từ trên giường ngồi dậy."Vậy anh chờ em, hiện giờ em phải đi rửa mặt đã, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn bữa sáng nhé. Em biết có một tiệm cháo, đồ ăn ở đó rất ngon, chúng ta cùng đến đó ăn đi!" Cô nói lời đề nghị với vẻ cao hứng phấn chấn, vui mừng nhướng mày! Tưởng Vũ Hàng từ trên giường ngồi dậy, để thân thể trần truồng ở trước mặt cô rất tự nhiên, vẻ lạnh nhạt của anh đã đập vỡ cảm xúc đang đang dâng trào của cô."Không được, bây giờ anh phải đi, còn phải về nhà thay quần áo!" Khi nói chuyện, người anh đã đứng ở trên mặt đất, nhặt lên chiếc quần lót, mặc vào - - "Ừ, thế này cũng tốt, đỡ phải bị người khác phát hiện ra hôm nay anh không thay quần áo!" Cô xấu hổ nói, sau đó lại nói rất quan tâm. Mà loại quan tâm này, đối với cô mà nói, chính là cô đã kiếm cớ để giúp bản thân:"Bằng không hôm nay em bớt chút thời gian đi siêu thị một chuyến mua cho anh vài bộ tây trang, áo sơmi và quần lót nhé?... " "Không cần, dù sao nhà trọ của anh cách công ty rất gần, trở về nhà một chuyến cũng không có gì là phiền toái!" Tưởng Vũ Hàng cự tuyệt thẳng thừng. Anh vẫn nghĩ không muốn để cho Vũ Nghê biết được chuyện của anh và Quan Tĩnh! Vẻ tươi cười của cô càng ngày càng cứng ngắc, cảm xúc đang dâng cao, trong nháy mắt giống như bị một chậu nước mang theo băng vụn dội vào tắt ngúm. Cô không biết làm thế nào để có thể nói tiếp được câu nói tiếp theo, cũng không biết hiện giờ cô có nên nhìn anh nữa hay không! Trong lòng cô vừa xấu hổ lại vừa hoảng loạn. Cô dựa vào mấy việc dọn dẹp này nọ để che giấu sự xấu hổ kia! Cô nhanh chóng khoác lên chiếc áo tắm, tháo chiếc drap giường đã lăn suốt một buổi tối kí vứt xuống dưới, trải tấm drap giường mới lên. Gấp lại chiếc chăn cho phẳng phiu bỏ vào ngăn dưới tủ quần áo. Cô thực sự rất không thích để chăn phô ra ở trên giường, nó luôn làm cho người ta có cảm giác rất bừa bãi! Cô gần như là ngựa không dừng vó, xếp lại gối ở trên giường sau đó đem drap giường bỏ vào trong máy giặt! Tiếp theo, cô bắt đầu rửa mặt! Lúc này, bên ngoài phòng tắm vang lên tiếng mở cửa và tiếng đóng cửa gần như sát nhau! Cùng lúc đó, Quan Tĩnh soi gương nước mắt chảy ra, khóc không thành tiếng! Anh rời đi khi trời còn chưa sáng! Cô hiểu rõ, anh vẫn sợ bị người ở cửa đối diện phát hiện!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]