Đêm qua đúng là một đêm long trời lở đất!
Con bé không cần cô, anh thì không những không cần cô nữa mà hơn nữa cũng không tin tưởng cô. Đứng trong đại sảnh của Lạc gia, dòng nước mắt ủy khuất khổ sở lại một lần nữa tuôn ra tràn lên hai gò má xinh đẹp của Tư Vũ như hai dòng thác. Muốn cô nói như thế nào thì Bùi Tạp Tư mới chịu tin tưởng cô đây? Cô phải làm như thế nào thì con gái mới chịu tha thứ cho người mẹ này đây?
Hoan Hoan lúc này chắc cũng rất tức giận, không chừng đối với người mẹ này hiện giờ là căm hận.
Sáng hôm nay cô gọi điện cho con gái, thế nhưng con gái lại buông ra một lời lạnh lùng. “Cúp điện thoại đi, về sau không bao giờ tin tưởng lời nói của mẹ nữa.” Lời nói của con bé cùng với lời của Bùi Tạp Tư trước kia không hề sai một chút nào, ngay cả âm điệu cũng thế, điều này khiến cho Tư Vũ vừa bi thương lại vừa buồn cười.
Nhưng làm sao cô có thể cười nỗi nữa đây?
“Lạc Tư Vũ, con có nghe cha nói gì không?” giáo huấn con gái hơn nữa giờ liền thì Lạc Chính nhận thấy con gái mình căn bản không có nghe được lời nói của ông ta vào tai.
“Lạc Tư Vũ” ông ta lớn tiếng kêu một lần nữa.
Thanh âm đinh tai nhức óc tựa như hổ gầm khiến cho mọi người đều giật mình, mẹ của Tư Vũ lo lắng cho con gái, đứng bên cạnh cô. “Ông gào cái gì mà gào, chuyện đã xảy ra rồi thì có gào lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-that-la-hu/1537737/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.