Đôi mắt sắc bén của Bùi Tạp Tư chiếu thẳng đến hai người đang đứng ở cửa, vặn hỏi cậu ta đã nói chuyện gì về anh? Đại Cương cảm thấy chính mình không sai, nhưng cũng không dám nói lời nào, còn vợ của Đại Cương lại cười “Hì hì”!
Sau đó lặng lẽ dắt tay chồng mình, ý bảo cậu ta rời đi!
Hai người họ giờ đã cùng một chỗ, chúng ta đứng ở chỗ này làm gì, không cần thiết phải làm bóng đèn quá sáng ở nơi này đâu...
Mãi một lúc sau Đại Cương mới sực tỉnh, hiểu được ý tứ của bà xã, nhanh chóng rời đi theo chân vợ mình, nhân tiện đóng luôn cửa phòng bệnh lại!
Tư Vũ đôi mắt đẫm lệ buông Bùi Tạp Tư ra, lui về phía sau một bước, như thế này cô có thể nhìn thấy anh rõ hơn: "Anh xoay người cho em nhìn vết thương của anh ở chỗ nào...
" Anh tóm được tay cô, lắc đầu vẻ không quan trọng: "Tôi không sao, em không cần lo lắng!" Cô nhìn anh qua làn nước mắt, nói vẻ không tin: "Nếu như không có chuyện gì thì vì sao anh lại phải nằm viện, anh đừng gạt em nữa có được hay không? Để cho em xem đi, cho em nhìn một chút thôi!" Tư Vũ khăng khăng một mực, quấn lấy phía sau Bùi Tạp Tư.
Anh không có cách nào, đành để cho cô kéo áo ngủ của mình ra!
Khi ánh mắt vừa mới vừa chạm đến phía sau lưng anh, trái tim của Tư Vũ lại xoắn lại lần nữa!
Trên cánh lưng màu đồng của anh quấn quanh từng lớp băng vải.
Qua lớp băng dày đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-that-la-hu/1537720/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.