Bùi Tạp Tư quả nhiên là nói được thì làm được, sáng hôm sau cho người mang giấy thỏa thuận ly hôn đem đến cho Tư Vũ.
Khi nhìn thấy trên tờ thỏa thuận ly hôn có tên của anh, trong lòng cô như bị một tảng đá lớn đè xuống.
Nước mắt bỗng dưng rơi dài trên đôi má, rất nhanh thấm ướt cả mặt. Saolại muốn khóc? Không phải chính mình muốn ly hôn sao? Hiện giờ mục đíchđã đạt được thì nên phấn khởi chứ?
Nhưng mà…nhưng mà điện thoại của anh vẫn còn để ở đây, không lẽ anhkhông muốn lấy lại sao? Không có điện thoại thì sẽ gặp khó khăn tronglàm ăn không phải sao? Trong đây phần lớn là số của khách hàng và đốitác….
Anh ấy vẫn chưa hết cảm sao? Nguyên nhân là do tối đó bị trúng mưa? Đúng vậy, tối đó anh đã phát sốt, thế mà lại phải đi Hàn Quốc, đảm bảo bênđó cũng không có nghỉ ngơi tốt.
Không biết hiện giờ tình trạng của anh như thế nào rồi?
Bỗng nhiên Tư Vũ nhìn lên ngón tay đeo chiếc nhẫn, bất chợt cô cảm thấycô không có lý do gì để có thể đeo chiếc nhẫn này cả. Bỏ lại giấy thỏathuận ly hôn, Tư Vũ chạy nhanh vào phòng tắm. Đổ một ít xà phòng lênngón tay giữa, cố gắng vài lần rút chiếc nhẫn ra, cuối cùng vẫn khôngtháo được chiếc nhẫn kim cương ấy ra.
“Mẹ, tối nay chú có làm bữa tối cho chúng ta nữa không mẹ?” bận quần áochỉnh tề, lưng đeo balo, Hoan Hoan chạy vào trong phòng của mẹ nóng lòng dò hỏi.
Nhìn con gái nhớ Bùi Tạp Tư, Tư Vũ lòng chua xót, cô ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-that-la-hu/1537706/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.