"Con trai của tôi chính là người đã bắt cóc phu nhân~ đúng là đồ vô lại". Bà Triệu không hề muốn gọi con trai của mình là đồ vô lại, cho nên hai chữ phía sau bà nói với âm lượng rất nhỏ."Tiên sinh, phu nhân, tôi thật có lỗi với hai người... tôi đã không chú ý dạy bảo con trai tôi cho tốt !" Dòng nước mắt hối tiếc chảy giàn giụa trên khuôn mặt của bà."Hơn nữa trong chuyện này. . . Họ Lâm kia cũng thật tồi tệ!"
Lúc này ánh mắt của Lạc Ngạo Thực đỏ lên như bị kích động, anh mở miệng châm chọc nói."Tại sao bà có thể bôi nhọ ông chủ của mình như vậy nhỉ?"
"Thì ra bà thường đến vịnh Lam Loan là có mục đích, bà muốn theo dõi mọi hoạt động hàng ngày của chúng tôi!" Vũ Nghê nhìn bà Triệu, khiếp sợ bật thốt lên, sống lưng chợt lạnh toát! Trước đây cô vẫn cho rằng bà Triệu là một người đàn bà rất hiền lành, luôn an phận thủ thường cơ đấy, thật không ngờ lại là người như vậy. Trời ạ, cô còn đã từng đem con mình giao phó cho bà ấy nữa chứ.
"Tiên sinh, phu nhân, tôi thật có lỗi với hai người ...nhưng quả thật là tôi cũng không còn cách nào khác, họ Lâm kia đã mang sinh mạng con trai của tôi ra để uy hiếp, tôi không thể không làm... nhưng là xin hai người hãy tin tôi, thật tình tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn hại hai người!"
"Lúc Lâm Hiên đột nhập vào vịnh Lam Loan, rồi lúc hắn giở trò bẩn thỉu ở trong xe của tôi, bà cũng không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-that-la-hu/1537651/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.