Nghe xong những lời này, Lạc Ngạo Thực dùng sức nhắm chặt hai mắt, xoa mũi cúi đầu.
"Ha ha...."
"Ha ha...."
Quan Tĩnh và Lạc Tư Vũ đang thái rau liền bật cười thành tiếng, có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lạc Ngạo Thực đúng là ngàn năm có một, làm sao hai người có thể bỏ qua cơ hội lần này?
Tuy còn đang chìm trong sợ hãi bởi đám cháy, Lạc Ngạo Thực vẫn cầm muôi tiến lại chiếc bếp.
Hai đứa trẻ lập tức chạy ra cửa, chuẩn bị tư thế sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào khi có dấu hiệu đám cháy xuất hiện. Chúng vẫn còn rất ít tuổi, thế giới tương lai còn rộng mở tươi đẹp biết bao, thực sự không muốn bị tổn thương chút xíu nào.
Vũ Nghê vỗ về hai đứa trẻ, sau đó nhìn chồng nở nụ cười khích lệ, chân thành nói: "Ông xã, anh hãy tự tin mở nắp chảo ra, em tin lần này chắc chắn sẽ không bị cháy, cùng lắm anh chỉ thấy hơi nóng một chút thôi, nam tử hán đại trượng phu, chút nóng đó có là gì"
"Được rồi, chỉ cần không có lửa là tốt rồi, thật ra anh chỉ sợ mọi người bị thương, mấy người các em ai cũng là người đẹp, chỉ hơi bị thương cũng sẽ rất nghiêm trọng" Nói xong, vuốt mũi lấy dũng khí mở nắp chảo!
Nỗi lo lắng sợ hãi trong lòng không xuất hiện, lửa trong chảo đã bị tắt, hơn nữa anh còn dễ dàng lật mặt kia của con cá lại, phát ra tiếng "xèo xèo"
Vũ Nghê tiếp tục chỉ đạo ba người nấu nướng, cho muối cho giấm cho đường... chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-that-la-hu/1537644/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.