Nghe xong những lời này, Lạc Ngạo Thực dùng sức nhắm chặt hai mắt, xoa mũi cúi đầu. "Ha ha...." "Ha ha...." Quan Tĩnh và Lạc Tư Vũ đang thái rau liền bật cười thành tiếng, có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lạc Ngạo Thực đúng là ngàn năm có một, làm sao hai người có thể bỏ qua cơ hội lần này? Tuy còn đang chìm trong sợ hãi bởi đám cháy, Lạc Ngạo Thực vẫn cầm muôi tiến lại chiếc bếp. Hai đứa trẻ lập tức chạy ra cửa, chuẩn bị tư thế sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào khi có dấu hiệu đám cháy xuất hiện. Chúng vẫn còn rất ít tuổi, thế giới tương lai còn rộng mở tươi đẹp biết bao, thực sự không muốn bị tổn thương chút xíu nào. Vũ Nghê vỗ về hai đứa trẻ, sau đó nhìn chồng nở nụ cười khích lệ, chân thành nói: "Ông xã, anh hãy tự tin mở nắp chảo ra, em tin lần này chắc chắn sẽ không bị cháy, cùng lắm anh chỉ thấy hơi nóng một chút thôi, nam tử hán đại trượng phu, chút nóng đó có là gì" "Được rồi, chỉ cần không có lửa là tốt rồi, thật ra anh chỉ sợ mọi người bị thương, mấy người các em ai cũng là người đẹp, chỉ hơi bị thương cũng sẽ rất nghiêm trọng" Nói xong, vuốt mũi lấy dũng khí mở nắp chảo! Nỗi lo lắng sợ hãi trong lòng không xuất hiện, lửa trong chảo đã bị tắt, hơn nữa anh còn dễ dàng lật mặt kia của con cá lại, phát ra tiếng "xèo xèo" Vũ Nghê tiếp tục chỉ đạo ba người nấu nướng, cho muối cho giấm cho đường... chỉ một lát sau mùi thơm của các món ăn lan tỏa khắp phòng bếp. *** Từng món từng món ăn được bày ở trên mặt bàn, trong đó có cả món ăn Trung Quốc có cả món ăn Tây, tóm lại, có đầy đủ các món ăn mọi người thích. Tuy món cá sốt chua ngọt Lạc Ngạo Thực làm có bề ngoài rất khó coi, bị cháy đen đến bảy tám phần, nhưng là tác phẩm đầu tay của anh dù không thể ăn vẫn được đặt trên mặt bàn, hơn nữa còn là vị trí trung tâm nhất! Thực sự phải cảm ơn sự phát triển của đồ ăn nhanh hiện nay, rất nhiều thứ đều món mua từ siêu thị về đã là bán thành phẩm, chỉ cần cho vào chảo chiên lên hoặc cho vào nồi đun sôi lênlà có thể bày ra đĩa, màu sắc đẹp mắt, mùi vị cũng rất tuyệt! Hoan Hoan và Lạc Dật không kén chọn, rất nể tình ngồi vào bàn ăn, ra sức nuốt nước bọn. Sau khi tất cả cùng nâng ly chúc mừng năm mới, mọi người bắt đầu thưởng thức các món ăn do người khác làm. Lần đầu tiên trong đời vào bếp, tuy những món mình làm có vẻ bề ngoài không thể ăn, hơn nữa còn có khá nhiều chất gây ung thư nhưng Lạc Ngạo Thực vẫn coi đó là mỹ vị nhân gian, âm thầm liếm môi một cái, hướng đôi đũa về "tác phẩm" của mình! Cho dù là khó ăn, vẫn phải nếm thử một miếng để biết nó khó ăn đến trình độ nào chứ? Không thể để mặc "tác phẩm" của mình, không có ai quan tâm được! Dùng đôi đũa gạt hết mảng đen bên ngoài, lộ ra chút thịt cá màu trắng, sau đó gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng..... "Không tồi, tuy nhìn có vẻ xấu xí nhưng ăn rất ngon." Sau khi anh gắp miếng cá, Vũ Nghê cũng gắp một miếng hơn nữa còn cho vào miệng nhanh hơn anh. Được bà xã khen ngợi, làm người chồng là anh cảm động đến phát khóc. "Bà xã, sao em cũng ăn? không ngộ độc thức ăn đó chứ" "Không đâu, cá rất tươi hơn nữa quá trình nấu nướng cũng đảm bảo" Vũ Nghê nở nụ cười nhìn anh tiếp tục ca ngơi: "Mùi vị không tồi, không bị mặn có vị ngọt có vị chua có vị cay, đây chính là khẩu vị em thích" "Là do bà xã hướng dẫn tốt, đều là công lao của em" Lạc Ngạo Thực vui mừng lại có phần tự đại, tâm trạng buồn bực trước đó được quét sạch trong nháy mắt. Phải biết rằng từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên anh bị rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, thật sự rất khó chịu! Lần đầu tiên xuống bếp được bà xã khen ngợi, tất nhiên anh rất vui mừng. Lập tức nắm chặt tay vợ, ngồi sát vào cô, trước mặt mọi người đặt lên má cô một nụ hôn, "Chụt" một cái thật to, hành động này tuyệt đối mang tính khiêu khích hai người phụ nữ không có người yêu đang ngồi bên cạnh! Hai người phụ nữ đối diện liền lúng túng, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, sau đó lại cười rộ lên. "Nếu thử món nấm trộn này đi, mùi vị rất ngon! Đây là món sở trường duy nhất của chị đó" Quan Tĩnh chủ động gắp cho Tư Vũ, chờ đợi cô thưởng thức. Sau khi ăn một miếng nhỏ, Tư Vũ gật đầu liên tục: "Rất nhẹ nhàng khoan khoái, hương vị rất ngon" "Hì hì, thật không, anh ấy rất thích ăn món này do chị làm...." Quan Tĩnh không có ý bắt bẻ, nhưng bất giác thốt ra từ "anh ấy, liền nở nụ cười tự giễu. Biết cô đang buồn bã, Tư Vũ rất thông cảm nói sang chuyện khác. "Công việc dẫn chương trình của chị có căng thẳng không? Chắc mỗi ngày đều rất mệt mỏi, chị có từng nghĩ tới chuyện đổi công việc khác không" "Thật ra làm người dẫn chương trình chị cũng không thích lắm, lúc ấy cũng là bị người khác ép đến làm việc ở đài truyền hình..." lúc nói chuyện không quên đưa mắt nhìn người đàn ông đối diện bằng ánh mắt sâu xa. Tất nhiên Lạc Tư Vũ hiểu! Ban đầu công việc của Quan Tĩnh là "nằm vùng" "Hiện giờ cũng đã quen với công việc ở đài truyền hình, cho nên cảm thấy rất bình thường! Thói quen rất dễ dàng thay thế niềm đam mê" câu nói cuối xuất phát từ cảm xúc riêng của bản thân! "Nói rất hay, thói quen dễ dàng thay thế niềm đam mê" tại sao lúc này cảm thấy những lời này rất đau đớn? "Nếm thử món cánh gà chiên do em làm đi, hì hì, mặc dù em chỉ làm một việc duy nhất đó là nhấn mấy cái nút." vừa nói Lạc Tư Vũ vừa đưa đũa định gắp một cái cánh gà vào bát của ‘dì nhỏ’. Đưa mắt nhìn khắp bàn ăn, "Cánh gà đâu? Không bưng lên sao? Em vào phòng bếp lấy" nói xong, cô như một làn khói bay vào phòng bếp, không tới nửa phút sau đã quay lại bàn ăn. Dáng vẻ giống như gặp phải "Thần", kinh ngạc, hoảng sợ, vội vàng nhìn Lạc Ngạo Thực và Vũ Nghê. "Anh, chị, bây giờ vẫn chưa đến rạng sáng, sẽ không có thứ gì ly kỳ cổ quái xuất hiện chứ? Đĩa cánh gà em tự tay làm đã không cánh mà bay rồi" "Chẳng lẽ trong nhà có trộm sao? Sắp sang năm mới rồi, nếu như có kẻ trộm, chúng ta có thể gọi thức ăn cho hắn mang đi." Vũ Nghê trêu ghẹo nói. "Liệu em có nhớ nhầm không, chúng ta làm nhiều đồ ăn thế này cơ mà...." Lạc Ngạo Thực hoài nghi nói. "Anh nghi ngờ trí nhớ của em sao? Tuy em trầm cảm không nói chuyện với mọi người, nhưng không có nghĩa là trí nhớ của em có vấn đề, đầu óc em rất tỉnh táo! Bản thân mình đã làm những gì, em nhớ rất rõ ràng" Tư Vũ lập tức phản ứng, đây là thành quả lao động hơn nữa còn là món cô thích ăn nhất. Ở một góc của chiếc bàn, hai đứa trẻ thì thầm gì đó lại cùng nhau cười cười. "Món cánh gà cô làm rất ngon" "Tất nhiên" ở thời điểm khác có lẽ không phải, nhưng hôm nay chắc chắn món cánh gà cô làm nhất định sẽ rất ngon, bởi những món khác ăn khác đều không thể nào nhìn ra hình thù! Đây là món duy nhất chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể nhận dạng được là món cánh gà dán. Hoan Hoan cũng cười cười, lè lưỡi nói: "Mẹ, cũng do mẹ làm món đó ăn ngon quá, cho nên con và Lạc Dật không cẩn thận ăn nhanh quá đã ăn hết sạch rồi! Ừm, còn xương ở đây ạ" cô bé chỉ về phía mép bàn ăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]