"Đừng mà" Trong căn phòng mờ tối, chiếc chăn màu trắng trên chiếc giường rộng lớn đủ cho năm người nằm không ngừng động đậy, phát ra những tiếng kêu mờ ám.
Vũ Nghê uốn éo cơ thể, tránh né sự đụng chạm của người nằm trên người cô!
"Em đó, dám làm mà không dám chịu sao?" Lạc Ngạo Thực đè trên người Vũ Nghê, vừa giữ chặt cô vừa thở hổn hển hỏi.
Vũ Nghê cong người, ngẩng mặt cười khanh khách nói: "Còn không phải do anh sao, mắt cũng hơi ướt rồi đó chứ"
"Mắt anh ướt hồi nào, anh nghĩ chỗ này của em ướt mới đúng" lăn uqa lăn lại mấy lần, cuối cùng anh đã khống chế được cô, hai chân đè lên chân cô, một tay giữ eo một tay khác vuốt ve người cô, mập mờ nói.
"Đáng ghét" cô đập nhẹ một cái vào ngực anh, mặt đỏ bừng!
"Khi nãy em đã đồng ý với anh rồi đó. Lại đây, bây giờ em rất cần em" Lạc Ngạo Thực vuốt ve thân thể có lồi có lõm của cô, bụng dưới không ngừng xọ xát vào cô!
"Ưm..." nn khẽ rên một tiếng, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhỏ: "Nhẹ một chút"
"Tất nhiên anh sẽ không làm chuyện tổn thương con gái mình! Anh sẽ rất cẩn thận" áp sát bên tai cô nói, thuận tiên hôn cái.
Lần này Vũ Nghê đã bớt căng thẳng hơn rất nhiều, dịu dàng giúp đỡ anh! Ngón tay thon dài nhẹ nhàng cởi quần áo anh, lộ ra vùng ngực rắn chắc cường tráng. Cô ngẩng đầu lên ngắm nhìn lồng ngực rộng lớn của anh, tiếp đó những nụ hôn của cô như mưa rơi xuống.
Mỗi nụ hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-that-la-hu/1537639/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.