"Ôi, cục cưng nhẹ một chút, mẹ không thở nổi rồi" Vũ Nghê cười thở hổn hển nói, đồng thời đẩy cơ thể nhỏ bé đang đè lên cơ thể mình.
"Hì hì, yên tâm đi, con không đè lên mẹ đâu, con biết trong bụng mẹ đang có em bé mà" Bàn tay nhỏ bé của Lạc Dật không khách sáo vuốt ve bụng mẹ, lặng lẽ chào hỏi người em của mình.
Lạc Ngạo Thực nhìn chằm chằm con trai, ánh mắt giống như một cây đao không ngừng đâm vào bàn tay nhỏ bé kia, đâm đến bi thảm máu thịt lẫn lộn. Tên nhóc này đang muốn ăn đòn đây mà, dám ở trước mặt anh sàm sỡ vợ anh! Mà người đáng trách hơn lại chính là người phụ nữ ngu ngốc kia, dám để mặc cho "Phái nam khác" sàm sỡ mình, vẻ mặt còn rất thích thú say mê!
Cho dù kẻ "khác phái" này là sản phẩm do anh và cô tạo ra, anh vẫn nổi máu ghen điên cuồng.
"Hì hì... được rồi con trai, tay con đừng cử động nữa, nhột quá" Vũ Nghê bật cười, tóm chặt bàn tay nhỏ bé của Lạc Dật.
"Hì hì, vâng" động tác tay của cậu nhóc dừng lại, yên phận ngồi bên cạnh mẹ, tiếp tục câu hỏi khi nãy, "Mẹ, có phải mẹ rất nhớ bố không?"
"Không nhớ, không nhớ, ngay cả một chút cũng không nhớ" Không thể có biểu hiện quá thân mật trước mặt con trai, như vậy không tốt
Người đứng bên cạnh chuẩn bị để cô tự mình phát hiện ra sự tồn tại của mình, không thể nhịn được nữa, kích động mở miệng: "Lạc Dật, bố cho con năm giây lập tức cút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-that-la-hu/1537613/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.