Bị con trai chất vấn, Lạc Ngạo Thực chỉnh lại cà vạt, tạo ra dáng vẻ bề trên, nhìn hai đứa trẻ chỉ cao tới hông mình, nghiêm chỉnh nói: "Hai đứa các con, nếu muốn dạy dỗ người khác, cũng nên xử lý đẹp mắt một chút. Mười lần thì cả mười lần đều bị cô giáo phát hiện, thật mất mặt. Lần tới phải đánh làm sao để bọn chúng không dám đi mách lẻo với cô giáo, phải khiến bọn chúng bị đánh mà không thể đánh trả, như vậy mới coi là lợi hại, hiểu không?"
"Ồ"
"Ồ"
Hai đứa trẻ ngây ngốc gật đầu, liếc mắt nhìn nhau, về sau bọn chúng nhất định sẽ nhớ kỹ điều này.
Mùa đông trời tối rất nhanh, Vũ Nghê mệt mỏi sớm đã tiến vào giấc mộng đẹp.
Sau khi xử lý xong một số chuyện, Lạc Ngạo Thực đi vào phòng ngủ lặng lẽ bước tới cạnh giường, cúi đầu nhìn gương mặt má lúm đồng tiền mỹ lệ của người phụ nữ đang say giấc. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc dài của cô, ngửi hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc. Vị trí bên cạnh đột nhiên lún xuống, Vũ Nghê liền mở to đôi mắt mơ màng "Ông xã, anh vẫn đang lo lắng cho em sao? Nên mới mặt ủ mày chau?"
Lạc Ngạo Thực nhướng mày, nói: "Ừ, hoàn cảnh hiện giờ của em rất nguy hiểm, anh không yên lòng"
Vũ Nghê dịch người sát bên anh, vùi mặt vào trong ngực anh: "Ông xã, có câu sống chết có số. Chúng ta đã trải qua nhiều sóng gió nhưng vẫn bình yên vô sự, rõ ràng số của chúng ta rất may mắn. Cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-that-la-hu/1537602/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.