Trong lòng Lạc Dật bắt đầu yên tâm, nhưng cậu vẫn còn chút lo lắng. "Vậy còn ba thì sao? Ba cũng thương con nhất nhà?"
"Dĩ nhiên, ba mẹ đều thương con, thương nhất là con!" Vũ Nghê lần nữa gật đầu bảo đảm.
"Ha, tốt rồi!" Cậu trai trẻ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cẩn thận dặn dò: "Mẹ, nhớ nha, mẹ phải sinh em trai cho con, em trai vẫn an toàn hơn!" Há há, nếu như ba mẹ cậu yêu thương đứa em trai hơn, cậu cũng có thể lén lút đánh nó ở trong phòng riêng, trả thù cho nỗi uất ức chẳng hạn! Còn nếu là em gái? Một người đàn ông như cậu không thể nào xuống tay được, như vậy khác nào bắt nạt kẻ yếu? Haiz, haiz, haiz, haiz . . .
"Ha ha. . . . . ." Vũ Nghê cảm thán không nhịn được cười. "Nếu như con muốn được toại nguyện, tốt nhất cầu xin ông trời, việc này mẹ bất lực, không thể giúp con nha!"
Lạc Dật gãi gãi đầu, nói. "Được rồi, ngày nào con cũng phải cầu nguyện mới được!"
"Lạc Dật, cậu là 'chúa hẹp hòi', chẳng qua là sợ ba mẹ không thương cậu!" Hoan Hoan xem thường liếc ‘người anh trai’ đồng thời cũng là ‘bạn tốt’ với mình.
Lạc Dật bị Hoan Hoan bật mí bí mật đến đỏ cả mặt, không phục quát. "Cậu thì biết cái gì? Nếu như cha ghẻ của cậu cùng với cô Tư Vũ sinh ra một đứa bé, cậu sẽ hiểu rõ cảm giác của tớ!"
"A. . . . . . Mẹ Tư Vũ và chú Bùi Tạp Tư sẽ có con sao?" Hoan Hoan trợn to hai mắt, tò mò nhìn về phía Lạc Dật, sau đó lại nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-that-la-hu/1537579/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.