"Không sao đâu anh , công việc vẫn quan trọng hơn !" Phản ứng đầu tiên chính là an ủi người đối diện , vả lại còn muốn đi theo anh ta về đó xem có chuyện gì , mặt khác sẽ ở bên cạnh giúp đỡ
Việc học của Lạc Dật và Hoan Hoan cũng may đã kết thúc sớm , Vũ Nghê quyết định mang hai đứa bé đi cùng , chuyện này xem như thuận tiện đôi đường .
Vừa mới xuống máy bay , Lạc Ngạo Thực trực tiếp trở về công ty . Vũ Nghê và hai đứa bé đón xe trở về biệt thự .
"Oa , nơi này nóng quá . . . . . ." Sống ở thành phố phía Bắc từ nhỏ đến lớn , Hoan Hoan không ngừng than thở , liên tục kéo kéo quần áo , khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng ửng hồng . "Thời tiết gì tệ thế này , toàn thân đều chảy mồ hôi . . . . . ."
"Ha ha , thành phố này tương đối gần với cự ly mặt trời , cho nên nhiệt độ sẽ cao hơn bình thường . . . . . . Ngày hôm qua thầy giáo đã nói qua , chẳng lẽ cậu quên rồi sao ?!" Lúc nói chuyện còn cố ý khoe mẽ , ý bảo người nào đó không chịu nghe giảng
"Ai mà chẳng biết chứ , có điều vẫn thấy là lạ !" Hoan Hoan một mực cười nói . "Oa , thành phố này thật sự đẹp quá , cây cối hai bên đường đều xanh mơn mởn , bầu trời trong xanh , ánh mặt trời chói chang . Nhìn rất giống mùa hè , a , tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-that-la-hu/1537522/chuong-246.html