Một phút sau , Vũ Nghê từ trong phòng thay đồ đi ra ——
Trên người cô cũng không thay đổi bất cứ thứ gì
Lạc Ngạo Thực trầm mặc , âm thầm quan sát tìm kiếm đáp án trên mặt Vũ Nghê . Ánh mắt kia như thể muốn nói nhưng lại tỏ vẻ do dự , khiến anh phải chủ động mở miệng . "Có gì muốn nói cùng anh ?!"
"Ngày đó , anh còn nhớ mình mặc chiếc áo sơ mi nào không ?!"
Khẽ thở dài , lại gật đầu một cái . "Ha ha , trùng hợp là cái áo đó Quan Tĩnh tặng anh , lý nào anh lại không nhớ , bây giờ vẫn còn cất giữ . . . . . ."
"A . . . . . ." Vũ Nghê lấy làm ngạc nhiên . "Nó vẫn còn ở đây sao ?!"
". . . . . . Đương nhiên , tính tình Quan Tĩnh rất độc đoán , đi đến đâu cũng phải bắt anh mang theo . . . . . ." Người nào đó ảo não nói , ví như món đồ đó thật sự quan trọng .
"Có thể đưa em xem được không ?!" Thật tốt quá , không ngờ là nó vẫn còn !
"Không thành vấn đề !" Lần này , đổi lại là Lạc Ngạo Thực đi vào trong phòng thay đồ ——
Khi anh xuất hiện ở trước mặt cô , trên tay cầm một chiếc áo sơ mi màu trắng . Giơ áo lên lắc lư ở giữa không trung , nói sơ về lịch sử của nó . "Áo này là do Quan Tĩnh dành dụm tiền mua quà tặng anh . Không nghĩ tới lần đầu tiên mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-that-la-hu/1537519/chuong-243.html