"Hình như Tư Vũ rất phụ thuộc vào anh !" Dỗ em gái ngủ xong , anh mới trở về phòng , cô mặc áo ngủ bằng vải , giọng nói nhẹ nhàng , sắc mặt nặng nề hỏi.
". . . . . ." Anh nhìn cô thật lâu , khẽ chớp mắt :"Đúng vậy , con bé luôn dựa vào anh !"
"Tại sao vậy ?! Cho dù hai người có là anh em . . . . . . cũng không thể nào thân thiết như thế . . . . ." Cô biết mình nói những lời khó nghe , nhưng mà không thể kìm chế .
"Anh em ruột thịt thì có gì khác , thôi được rồi , hôm nay anh rất mệt , em cũng nên nghỉ ngơi sớm đi !" Anh vịn vai cô , đẩy đến phía giường lớn .
Ngồi ở trên giường , vẫn bức rứt hỏi :"Xem ra trong mắt Tư Vũ chỉ có mình anh !"
Lúc này , anh không hề để ý đến lời cô nói , ngang nhiên đứng ở bên giường cởi quần áo xuống .
"Tại sao ?! Tại sao không quan tâm đến chồng của mình , mà lại là anh . . . . . ." Không nghe tiếng hồi đáp , giọng nói càng trở nên sắc nhọn .
"Nếu như em không biết mệt , vậy nằm xuống đi , anh sẽ thỏa mãn với em . Để anh tiêu hao hết năng lượng dư thừa của em , dè đặt em ngồi đây suy nghĩ lung tung !" Lạc Ngạo Thực bắt đầu tức giận . Mặc dù không hỏi thẳng , nhưng chỉ nghe qua , vẫn biết cô ấy đang nghĩ cái gì !
Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-that-la-hu/1537480/chuong-204.html