Lạc Ngạo Thực dùng sức vung tay , thân thể mỏng manh lập tức bị xô vào vách tường , tạo thành âm thanh vang dội
Vũ Nghê cảm thấy chóng mặt , trước mắt toàn là đôm đốm
Cô ôm đầu tức giận nhìn người đàn ông đối diện , oán giận than trách :"Lạc Ngạo Thực , anh cần gì phải dùng hết sức để đẩy em thế ?!"
Anh quay mặt , lời nói hùng hồn trông rất giận dữ , quát :"Đã nói với em rồi , không được đụng đến quần áo của Lạc Dật . Hóa ra em không nghe rõ , hay là ẹm bị khiếm thính đây ?!"
"Anh cho rằng em là người lạ ?! Em là gì chứ , là mẹ của Lạc Dật , mẹ của Lạc Dật đấy !" Vũ Nghê lần nữa đi về phía Lạc Ngạo Thực , bàn tay nắm lấy áo ngủ của anh , dùng sức lắc lắc chất vấn.
Cô có thể không đi so đo tới việc anh đẩy mình , có thể không quan tâm anh quát mình thế nào , nhưng mà , rõ ràng anh đang muốn kéo xa khoảng cách tình thân giữa con và cô , làm sao cô không để ý đây ?!
"Thằng bé đang ngủ , em điên rồi sao ?!" Giọng anh nhỏ dần , cơ hồ dùng môi ra hiệu
Vũ Nghê mở to hai mắt , tức giận quan sát , thật lâu sau đó cô mới lên tiếng :"Em là mẹ của Lạc Dật , em là mẹ của Lạc Dật , Em là mẹ của Lạc Dật !" Cô bướng bỉnh lặp đi lặp lại đến ba lần , mỗi một lần là mỗi trạng thái thái khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-that-la-hu/1537466/chuong-190.html