"Vâng ạ . . . . . ." Lạc Dật gật đầu một cái "E hèm , nếu như ba còn gì không hiểu , có thể hỏi con , con sẽ kiên nhẫn giải đáp ! Vâng , con hiểu mà , tuổi ba xấp xỉ đã cao , con còn trẻ , có thể chăm sóc tốt cho ba !"
"Hôm nay con có đi học hay không ?!" Nhìn thế nào cũng giống như một ngày mải mê chơi Game
"Có , có , con có !" Lạc Dật tỏ vẻ không vui khi thấy Lạc Ngạo Thực thay đổi chủ đề , cậu bé lôi kéo bàn tay to , làm nũng , đong đưa qua lại "Ba , con thật sự rất thích dì ấy . Khi con gặp khó khăn , dì ấy luôn đứng ra giúp đỡ , thật làm con cảm động muốn chết , đến cả rơi nước mắt , hic hic . Nếu như con không phải là một đứa bé , con cũng không cần cầu xin ba !" (Thằng nhóc này , giả bộ thấy gớm )
"Vì vậy , con sẵn sàng hy sinh người ba này , thay con báo đáp cái dì đáng yêu kia ?!" Lạc Ngạo Thực giả vờ nghiêm túc hỏi , nhưng hai tròng mắt tỏ ra nồng độ nguy hiểm . . . . . .
Người nào đó không biết gì , cũng chẳng hiểu là sắp có trận đòn to , vẫn đắc ý khoe khoang mồm mép , vỗ ngực liên tục , gương mặt vô cùng đau khổ :"Đúng vậy , bởi vì con còn quá nhỏ , cho nên. . . . . . đây có thể là phương án cuối cùng . . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-that-la-hu/1537392/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.