Vũ Nghê bị ném trên giường to , sức nặng làm mặt phẳng giường vùi lấp thành một cái hố . Lạc Ngạo Thực ác hiểm nhìn chằm chằm cô gái trên giường , khóe miệng nguy hiểm nâng lên , cơ thể phảng phất một đà ớn lạnh khiến người ta phải run sợ
Trong lòng của cô không khỏi rùng mình , nhưng vẫn cố gắng duy trì tỉnh táo , hai tròng mắt nhìn hắn
Từ trước đến giờ chưa bao giờ hắn giận dữ và mất bình tĩnh như hôm nay . Đi về phía giường lớn , kéo cao cằm cô lên chất vấn :"Em bình tĩnh thật đấy , không có lời gì muốn nói cùng tôi sao ?!"
Vũ Nghê dùng hết can đảm nhìn vào đôi mắt lạnh băng của hắn , nhàn nhạt nói :"Tôi không có !"
"Phó Vũ Nghê , em thật to gan , dám công khai cho tôi cắm sừng , lại còn không biết sợ ?!" Lúc nói chuyện , trên trán của hắn đã nổi gân xanh . Sống đến hai mươi tám tuổi đời , đây là lần đầu tiên hắn giận đến phát run , mạch máu trên trán phồng cả ra ngoài
"Lạc tổng giám đốc , tôi chưa hề làm anh mất mặt , lại càng không cắm sừng anh . Tôi đang tự tìm cách kiếm tiền cho công ty . Nhà tôi cần tiền bạc , anh đây biết chuyện , không phải sao ?! Anh không cho tôi mượn , tôi đương nhiên phải đi tìm người khác . Những chuyện này , anh nên rất rõ mới phải !" Cô bình tĩnh nhìn hắn , khạc ra từng chữ
"Thật là miệng lưỡi bén nhọn , bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-that-la-hu/1537317/chuong-41.html