"Nhưng mai đã là ngày thứ bảy chúng ta kết hôn , dù gì cũng phải về nhà tôi chứ !"
"Tôi muốn ~~ trước đây chẳng phải chúng ta đã nói , tôi chỉ cho em một ‘danh phận’ . Hơn nữa , tôi nhớ cha rể có thể thông cảm công việc của tôi , ông ấy hẳn biết tôi rất bận !" Không phải là hắn không để thể diện cho cô , mà là hắn không muốn cô quá ảo tưởng , lại lấy cớ ‘được voi đòi tiên’ . Phó Quảng Nguyên là người biết rõ cuộc hôn nhân này như thế nào , hắn cần gì phải ';gặp mặt'; để làm điều thừa ?!
"Tôi hiểu ý của anh . Không phải là tôi không an phận , bởi vì đây cũng là lễ nghi , nên tôi cầu xin anh —— cầu xin anh , theo tôi một ngày cho tròn lễ nghĩa , có được không ?!"
Mặc dù cha cô coi trọng sự nghiệp , vì sự nghiệp có thể hy sinh con cái , nhưng dù sao ông cũng là người thân duy nhất . Cô nhớ rõ lúc nhỏ , ông rất tốt và cưng chìu cô . Thậm chí có một lần hơi than trong nhà bị rỉ , tan việc trở về ông không ngại nguy hiểm , đem cô và em gái ôm ra ngoài . Sau đó ông bị đưa vào bệnh viện cấp cứu do bị hít quá nhiều lượng ô-xít-các-bon
Chỉ bằng một phần tình cảm đó thôi , cho dù ông có làm chuyện gì với cô , cô cũng không thể trách ông !
Lạc Ngạo Thực nhìn Vũ Nghê thật lâu , hỏi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-that-la-hu/1537304/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.