Bản hợp đồng này...cái này chẳng phải ức hiếp người quá đáng ư?
Khuôn mặt nhỏ nhắn vì quá tức giận mà đỏ ửng, Hạ Khinh vò nát tờ giấy, xé đến
mảnh vụn cuối cùng mà không hề thương tiếc. Cô coi nó như hai tên khốn nạn kia,
hận vì bỉ ổi mà làm ô nhục mình.
Nặng nhọc bước xuống giường, cả đêm qua quả thực đã khiến hai chân cô mềm nhũn. Hạ Khinh cố gắng mặc lại bộ quần áo đã bị tên cầm thú kia xé rách mà thầm rủa, cả người run lên từng hồi đau đớn. Khó khăn lắm, cô mới che đi được vết hôn ửng đỏ chi chít trên người mình.
Lếch thếch ra đến ngoài cửa khách sạn, Hạ Khinh tính bắt taxi về. Nhưng khi nhận ra mình quên mang tiền đành thở dài chán nản, số của cô sao xui đến thế? Cuốc bộ đi về, chân không, tay cầm đôi guốc, trông cô chả khác gì đứa con gái bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà cả.
Gần trưa, khi ánh nắng đã lên tới đỉnh đầu, Hạ Khinh mới cà nhếch về đến nhà. Điều đầu tiên cô làm chính là lao đầu vào bếp, nấu một tô mì nóng hổi. Tính từ tối hôm qua đến nay đã là hai bữa, sáng lại phải vận động liền khiến bụng cô kêu òng ọc.
Hút sì soạt tô mì trên tay, Hạ Khinh tranh thủ bật tivi lên xem trong lúc rảnh rỗi. Đập ngay vào mắt cô là bản tin thời sự nhàm chán mà sáng nào cũng phát.
Toan chuyển kênh, chợt, có cái gì đó khiến cô từ bỏ ý định của mình trong chốc lát. Trước mặt cô, tên biến thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-that-bien-thai/112533/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.