Một phút sau.
Mọi thứ vẫn bình thường, ngọai trừ Lăng Nhất Đạt đang gào khóc tìm "xác" con trai mình.
Lăng Phong Hạo hai mắt thấm ướt, khó hiểu nhìn hắn.
Hắn nhướng mày.
"cậu gấp chết cái gì? Đó là vitamin pha phẩm màu thôi! Thuốc thật đang ở đây này!", hắn móc trong túi ra một ống tiêm khác.
"anh...", Lăng Phong Hạo rất muốn đánh hắn một trận.
Quả thật làm người khác tụt mood....
"muốn gì?", hắn kênh mặt.
"Hạo nhi... Hạo nhi!!!", Lăng Nhất Đạt đang quơ quào tìm thân ảnh con mình.
Lăng Phong Hạo thở phào, quay sang liếc hắn "mau cởi trói!"
Hoàng Cảnh Du hất cầm nhìn hai tên vệ sĩ ban nãy phá cửa.
Lúc nãy diễn hay lắm mà, giờ thì mau cứu cậu chủ của các người đi chứ! Còn muốn đợi tôi tự mình cởi trói cho hắn à?
Hai tên vệ sĩ liền lật đật chạy đến mở dây.
"ba!", Lăng Phong Hạo vừa được cởi trói liền ôm lấy Lăng Nhất Đạt.
Từ đêm hôm ấy, cái đêm mà Lăng Phong Hạo chính tay lấy đi đôi mắt của Lăng Nhất Đạt, cho đến bây giờ gã chưa từng được yên giấc dù chỉ một lần. Chỉ cần chợp mắt lại liền nghe thấy hai tiếng "Hạo nhi!", tâm như bị xé nát thành ngàn mảnh.
Nhưng Lăng Phong Hạo không muốn thừa nhận, gã không muốn thừa nhận mình sai, gã không muốn thừa nhận rằng mình đã chấp nhận xem ông ấy là ba. Cố chấp để rồi bản thân mình phải khổ sở!!!
Hoàng Cảnh Du mắng rất đúng!
Thật ngu ngốc!
"Hạo nhi! Theo ba về được không?", Lăng Nhất Đạt quẹt nước mắt.
"con...", Lăng Phong Hạo do dự.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-hai-yeu-cau/595245/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.