"sao? À... Vậy sao? Vậy tôi đi trước! Tạm biệt", trong lòng cậu có chút trống rỗng, cứng nhắt quay đi.
"tạm biệt!"
Hoàng Cảnh Du nhìn theo bóng lưng cậu một lúc lâu, rốt cuộc buồn bã xoay người, đi về phía ngược lại.
"Hoành Cảnh Du mày buồn cái gì? Cậu ấy thân mật với ai thì liên quan gì mày chứ?"
Hắn vừa đi vừa nghĩ, nghĩ một chút lại khó chịu, bực dọc vô cùng.
Ngay khi hắn vừa xoay đi, cậu đã quay đầu lại, ánh mắt chất chứa bao nhiêu ưu tư khó tả.
Cứ như vậy, hai người lại dồn nén cả một đống tâm sự, nặng nề bước đi trong hỗn độn.
Trong lúc đó, tại công ty, Liêu Vũ Thần đang rất rất rất bất lực.
"anh rốt cuộc muốn làm cái gì đây?", Vũ Thần đang đứng dậm chân tức giận.
"anh đã trả lời rồi kia mà, anh muốn giúp em!", Mộ Vỹ Tần mỉm cười.
"giúp cái gì? Nãy giờ anh đã làm gì? Văn kiện tài liệu anh còn chưa động một chút thì giúp cái gì??", Vũ Thần mặt nhăn mày nhó, giận tím mặt.
"yên tâm, anh sẽ giải quyết toàn bộ chúng cho em!", Mộ Vỹ Tần đứng lên, tiến lại gần Vũ Thần, nhếch môi.
"đừng có mà sờ mó, anh tránh ra!", Vũ Thần đẩy con sói gian xảo trước mặt mình ra, chạy đến sau sofa nấp "anh tốt nhất đừng có lợi dụng, nếu anh không làm thì cút ra tôi làm, tôi không muốn phải tăng ca đêm nữa!"
"anh làm sao nỡ để tiểu Thần tăng ca đêm được chứ?", Mộ Vỹ Tần một cước nhảy qua sofa, ôm Vũ Thần vào lòng bất chấp con thỏ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-hai-yeu-cau/595233/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.