"này này... Đây là cách xưng hô quỷ quái gì?", cậu nhíu mày nhìn Hào Hào.
"Dực Dực... Nghe rất thuận tai!!", Lý Dực vẫn bênh vực Hào Hào.
"cậu im!", Ngụy Châu gắt lên, "Hào Hào, ai dạy em gọi anh ấy như vậy??"
"em....thích...", Hào Hào suy nghĩ nửa ngày trời, kết quả trả lời cậu chỉ hai từ ngắn gọn.
"được rồi tổng giám đốc, cậu chủ thích thì cứ gọi, tôi cũng quen rồi!!", thấy thái độ cậu có vẻ hơi tức giận, liền ra mặt giải vây, đặt Hào Hào xuống sofa bên cạnh "cậu chủ, ai bị bệnh? Dực Dực chữa ngay..."
"...."
"là Du Du ca ca... Mau khám đi!", Hào Hào nhìn về phía hắn, người nãy giờ bất động im lặng.
"...."
Cậu cảm thấy mình thật bất lực, thằng nhỏ này...như thế nào lại được cưng chiều quá đáng như vậy? Trước là Cảnh Du, bây giờ lại là Lý Dực.
"chào anh, không biết anh bị sao?", Lý Dực hướng hắn chào hỏi.
"à...cái này...tôi chỉ hơi đau đầu thôi, làm phiền anh quá!!", hắn cảm thấy ngại vô cùng, cười gượng áy náy.
"không sao không sao!", Lý Dực xua tay, tiến đến xem hắn thế nào.
Hào Hào chăm chú nhìn Dực Dực của mình xem bệnh cho Du Du ca ca.
"không sao, chỉ là do hoảng sợ một chút, lại thêm va chạm nhẹ nên mới như vậy thôi!", nói rồi Lý Dực lấy ra hai viên thuốc đưa cho hắn "anh uống đi, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao!"
Cậu nghe thế cũng yên tâm, lúc này mới nhìn qua vị tiểu tổ tông đang ngồi đối diện.
Thằng ranh... Anh hai không ở nhà vài tháng liền sinh ra bao nhiêu thói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-hai-yeu-cau/595231/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.