"Alo! Vâng là tôi! Mai đi làm? Được!", Hoàng Cảnh Du nhận một cuộc điện thoại, sau đó tâm tình trở nên tốt lên đôi chút.
Hắn vốn du học ở Mỹ vừa về nước. Đáng lẽ hắn đã tốt nghiệp vào hai năm trước, nhưng vì gia đình xảy ra chuyện, đành nghỉ học suốt hai năm liền.
Gia đình vốn đã không êm ấm, hắn hận ba hắn đã phản bội mẹ mình, hại bà ấy mất đi đôi chân. Lúc ấy mọi thứ với hắn dường như sụp đổ hoàn toàn, niềm tin vào gia đình biến mất.
Hãy nghĩ xem, với một đứa bé mới sáu tuổi, không có ba bên cạnh, mẹ lại bất hạnh bị tàn phế, ai sẽ lo lắng quan tâm nó đây? Ai sẽ yêu thương đùm bọc nó? Ai sẽ giúp nó vượt qua sự ghen tỵ khi thấy những bạn học khác ngày ngày được ba mẹ đón tan trường, được ôm ấp trong vòng tay ấm áp? Hắn đã mơ ước điều đó rất lâu, đến tận bây giờ vẫn như vậy.
Hai năm sau khi hắn nghỉ học, mẹ của hắn mất. Hôm ấy hắn rất mạnh mẽ, không hề rơi một giọt nước mắt nào. Hắn nhớ mãi lời mẹ nói trước lúc ra đi "Cảnh Du, con là con trai, không được khóc! Cũng không được hận ba con, hiểu không? Dù ông ấy có làm ra tội lỗi to lớn như thế nào thì ống ấy cũng là người sinh ra con, con không có quyền hận ông ấy!".
Hắn nghe rất kĩ từng lời từng lời bà căn dặn. Nhưng gương mặt dần nguội lạnh, sớm đã không còn cảm xúc. Không khóc không cười, không buồn không vui, không hờn không giận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-hai-yeu-cau/595219/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.