Tổng giám đốc, anh đi đi! 
Chap 25: Từ Lâm như bóng ma. 
Phàm Diệc vừa lái xe vừa nhìn Hàn Dĩ Xuyến đang run rẩy bên cạnh 
- Tiểu Xuyến, em không sao chứ? 
Hàn Dĩ Xuyến không biết Phàm Diệc đang hỏi mình, mười ngón tay của cô nắm chặt vào nhau, lạnh ngắt, trắng bệch; hai mắt cô cứ nhìn về phía trước, môi thì cắn chặt đến sắp bật máu; gương mặt cô cũng hết sức tái nhợt, không chút huyết sắc.... 
Phàm Diệc bị bộ dạng này của cô làm cho kinh sợ, lo lắng, sốt ruột gọi 
- Tiểu Xuyến, tiểu Xuyến, em có sao không? 
Hàn Dĩ Xuyến bị gọi lớn như vậy mới bừng tỉnh, cô lúng túng quay đầu lại nhìn Phàm Diệc 
- Em xin lỗi, Phàm Diệc, em không sao! 
Phàm Diệc lại nhìn vào hai tay đang run rẩy của cô, ánh mắt anh bị thu hút bởi một chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa tay phải của cô. 
Tuy không tin những lời nói vui của đám thanh thiếu niên thời nay nhưng Phàm Diệc cũng thử suy xét. 
Ngón giữa phải, khẳng định chủ quyền với đối phương! 
Hàn Dĩ Xuyến đã có người trong lòng rồi sao? 
Tim Phàm Diệc như bị ngàn con dao đục khoét, đau âm ỉ.... 
Mặc dù vậy, anh cũng cất giọng hỏi 
- Chiếc nhẫn đó là của Từ Lâm? Em và hắn ta.... 
Hàn Dĩ Xuyến tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại, mệt mỏi trả lời 
- Phàm Diệc, em xin lỗi! Anh có thể đừng hỏi nữa được không? Em không muốn nhắc đến tên anh ta! 
Phàm Diệc thở dài gật đầu, im lặng và tập trung lái xe. 
- --------------------------- 
Căn phòng rộng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-di-di/555860/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.