Chương trước
Chương sau
Lúc này Tư Khảm Hàn không có ngăn cản cô, đứng lên đuổi theo cô, Hạ Ngưng Âm liếc nhìn anh, “Làm gì?”
Tư Khảm Hàn nhún vai, “Cùng đi thôi.”
“Anh phải đi đâu? Sẽ không đi cùng tôi chứ?” Hạ Ngưng Âm dừng bước, nghiêng mặt quan sát anh.
Tư Khảm Hàn liếc mắt xem thường, “Anh không thể cùng em sao?”
Tư Khảm Hàn xác thực có quyền làm như vậy, một khi anh đã quyết định, Hạ Ngưng Âm cũng không ngăn được, vừa đi vừa bỏ lại hai chữ: “Tùy anh!”
“Em đề phòng anh quá, nãy giờ anh đâu nói sẽ đi theo em, hiện tại cũng tan làm, cùng đi xuống lầu không được sao? Dù gì cũng chung đường.” Tư Khảm Hàn biết cô suy nghĩ quá nhiều, có chút bất đắc dĩ, chỉ là cũng không thể trách cô có thái độ đó đều do anh quá đáng trước thôi.
Hạ Ngưng Âm không tiếp lời, đi vào thang máy, nhìn anh một cái, muốn nói lại thôi.
Vừa nhìn thần sắc của cô liền biết cô có điều muốn nói, Tư Khảm Hàn nhàn nhạt lộ ra nụ cười, thay Hạ Ngưng Âm nói ra lời muốn nói trong lòng cô: “Không kịp về đi học, có cần anh xin phép giúp em không?”
Hạ Ngưng Âm nhướn mi, rốt cuộc cười lên, tán dương ném cho anh một cái liếc mắt, “Cảm ơn đã quan tâm!”
“Không cần khách sáo.” Tư Khảm Hàn nhún nhún vai như nghĩ đến cái gì đó, Tư Khảm Hàn vênh cằm, không hiểu hỏi: “Em biết rõ hôm nay có việc, tại sao muốn thất hứa? Em làm như vậy, thầy giáo sẽ không vui, ông ấy là người rất nghiêm khắc.”
“Lăng Tuyên nói chỉ có thể là hôm nay.” Hạ Ngưng Âm liếc anh một cái, tức giận nói: “Nếu không anh tưởng tôi muốn bị thầy giáo phê bình vậy à.”
Tư Khảm Hàn gật đầu một cái, nghe cô trả lời, trong lòng khẳng định suy đoán hoàn toàn không sai, chắc chắn Lăng Tuyên sẽ tỏ tình với cô, ngẩng đầu nhìn Hạ Ngưng Âm, đến phiên anh muốn nói lại thôi nhìn cô.
“Anh học cách ấp úng này từ khi nào thế? Có chuyện gì cứ nói, ánh mắt của anh người khác nhìn còn thấy khó chịu.” Hiếm khi Tư Khảm Hàn trưng cầu nguyện vọng của cô, Hạ Ngưng Âm có chút không quen kiểu đối đãi như vậy, lớn tiếng nói để che giấu ý nghĩ trong lòng.
“Em có từng nghĩ qua, Lăng Tuyên thích em không?” Nhìn sắc mặt của cô cũng biết cô hiểu lầm ý tứ của mình, Tư Khảm Hàn gấp rút giải thích: “Anh nói là loại thích trong tình yêu nam nữ ấy, không phải loại quan hệ bạn bè mà em hay nói đâu.”
Không ngờ Tư Khảm Hàn vẫn hoài nghi cô, Hạ Ngưng Âm tức giận, đẩy Tư Khảm Hàn lên cửa thamg máy, bực tức nói: “Anh có ý gì? Nói xong chưa hả! Không tin cứ thẳng thắng nói ra, sao phải vòng vo một hồi mới hỏi tôi điều này?”
“Em không hiểu ý của anh.” Tư Khảm Hàn nắm lấy cổ tay Hạ Ngưng Âm, thở dài, “Em thích Lăng Tuyên là thật nhưng đâu có nghĩa anh ta không được quyền thích em.”
“Anh nói nhảm gì vậy!” Hạ Ngưng Âm tức nổ đóm trước hoài nghi vớ vẫn của Tư Khảm Hàn, căn bản không muốn nghe anh giải thích “Nếu anh khăng khăng tư tưởng này, cứ đi hỏi Lăng Tuyên là biết, còn tôi không rảnh quan tâm, tôi đi trước, phiền anh buông tay.”
Tư Khảm Hàn không buông cô ra, dồn cô đến vách tường, thân hình cao lớn chắn ngang, khiến cô không còn đường lui, con ngươi sâu thẳm chăm chú nhìn cô, “Nếu Lăng Tuyên nói thích em, thậm chí. . . . . . Yêu em, em sẽ làm gì?”
Hạ Ngưng Âm có chút ngơ ngác, không hiểu dụng ý của Tư Khảm Hàn, cho là anh vẫn đang dò xét mình, cười nhạt một cái, “Yên tâm! Đừng nói anh ta tỏ tình với tôi, cho dù Lăng Tuyên quỳ trước mặt tôi, chân mày tôi một chút cũng không nhíu, càng không đáp ứng anh ta, ok?”
Không cần biết cô nói cái gì nữa, Tư Khảm Hàn có được đáp án mình muốn, liền buông lỏng tay đang năm cô, Hạ Ngưng Âm ném cho anh cái lườm sắc bén, hất tay anh nhanh chân rời khỏi công ty.
Tư Khảm Hàn cười cười, chậm rãi đi sau, Hạ Ngưng Âm quay đầu lại, nhìn thấy hai người đã cách nhau một đoạn, khóe miệng nâng lên ý cười, vừa lui về phía sau vừa lớn tiếng nói: “Anh biết tại sao tôi không đáp ứng anh ta không?”
Nghe vậy Tư Khảm Hàn chau mày, mí mắt nhướng lên, bước nhanh về phía trước, Hạ Ngưng Âm lập tức chạy nhanh về phía trước, vừa chạy vừa nói: “Nếu không phải vì đã theo anh rồi, tự nhận mình không xứng với anh ấy thì lúc Lăng Tuyên tỏ tình, tôi đã đồng ý một trăm lần.”
“Em vừa nói gì?” Tư Khảm Hàn sa sầm mặt, bước nhanh đuổi theo phía sau Hạ Ngưng Âm.
Hạ Ngưng Âm không trả lời, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng ngắn, Hạ Ngưng Âm càng gấp rút chạy trốn hơn, sợ Tư Khảm Hàn đuổi kịp cô, mắt nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, tìm xe của Lăng Tuyên, nhìn thấy chiếc xe hơi màu trắng dừng ở trước cửa, trong nháy mắt cô liền thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay bảo Lăng Tuyên mở cửa xe.
Mặc dù Lăng Tuyên không hiểu tại sao, từ xa chỉ nhìn thấy Hạ Ngưng Âm chạy cuống cuồng, liền nhanh chóng xuống xe, Hạ Ngưng Âm vừa vào xe của anh, không kịp thở đã nói: “Mau, mau lái xe đi, đừng để Tư Khảm Hàn đuổi kịp.”
Gương mặt tuấn tú nhã nhặn của Lăng Tuyên hiện lên nụ cười, đắm chìm trong gió xuân, cũng không hỏi nhiều, liếc thấy bóng dáng Tư Khảm Hàn đuổi tới, khiêu khích nháy mắt với anh một cái, ý cười càng rõ rệt, giây tiếp theo đã lái xe đi rồi.
Nhìn chiếc xe đi xa, xe của anh vẫn còn ở tầng hầm giữ xe, chờ anh lái xe ra ngoài, lần nữa tìm xe của Lăng Tuyên thì đã quá muộn, Tư Khảm Hàn thở hổn hển, nhỏ giọng mắng Hạ Ngưng Âm một trận, cô gái chết tiệt này, đợi em trở về sẽ biết thế nào là sai, hừ! Tức chết anh rồi!
Nghĩ tới vụ video, Tư Khảm Hàn bỏ qua ý định đuổi theo, vừa lấy điện thoại gọi cho Hòa Huân Thức, vừa sải chân về phía tầng hầm lái xe về nhà.
Vừa vào tới cửa, Tư Khảm Hàn nhanh chạy lên phòng tìm băng ghi hình kia, mắt không rời màn hình nhìn từng phân cảnh diễn ra trong video.
Từ lúc bắt đầu, Lăng Tuyên và Hạ Ngưng Âm đều không mặc quần áo, mà ánh mắt của Lăng Tuyên thấy cô trần trụi trên giường, liền không tự chủ được kéo đến hôn lên.
Mặc dù Hạ Ngưng Âm chủ động, nhưng lại trong vô ý thức, Tư Khảm Hàn xem, cả kinh, nhấn nút dừng, tua đến mấy phút cuối cùng mới bấm tiếp tục xem, tới khi xem xong rồi mới thở phào nhẹ nhõm, bật cười như trút bỏ được gánh nặng.
Cuối cùng bọn họ cũng chưa làm được, anh nhìn ra Lăng Tuyên bị người ta bỏ thuốc rồi, từ vẻ mặt đè nén có thể nhìn ra được, chứng tỏ người bỏ thuốc không phải anh ta, anh ta cũng là người bị hại.
Lúc trước đều do anh giận quá mất khôn không chịu xem kĩ càng, căn bản là không nghĩ tới phải xem cho hết, mà người gửi băng ghi hình này hiển nhiên cũng đoán được tâm lý anh, cho dù bọn họ chưa làm gì quá mức cũng sẽ to gan gửi thắt lưng cho anh, anh không phải không thừa nhận người gửi dây lưng cho anh vẫn là có chút đầu óc. Dù cho đoạn clip không có gì là đặc sắc nhưng vẫn lớn gan gửi cho anh, phải thừa nhận người người tặng “món quà” cho anh đầu óc không hề tầm thường.
Nắm chiếc CD trong tay thật chặt, trong lòng vui mừng không thể tả, hận không thể nhảy bật lên như đứa trẻ có kẹo, Tư Khảm Hàn vứt chiếc CD xuống, mở cửa lại lái xe ra ngoài, ngọn lửa ghen tuông đã bay lên chín tầng mây, anh phải đi gặp Hạ Ngưng Âm ngay bây giờ, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Lăng Tuyên nữa.
Anh chỉ là muốn nhìn thấy cô mà thôi, anh sẽ không quấy nhiễu cô với Lăng Tuyên, chỉ là nhìn cô một chút thôi cũng tốt rồi.
Tư Khảm Hàn lái xe, từng nhà hàng cao cấp đều tìm qua, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nhỏ bé, rốt cuộc tìm được cô ở một nhà hàng Pháp.
Cùng lúc đó, Hòa Huân Thức để điện thoại xuống, ánh mắt nhìn đến Tiền Nhã Tư ngồi bên cạnh anh, Tiền Nhã Tư buông tạp chí trong tay, nở nụ cười, khó hiểu hỏi: “Hàn gọi tới? Anh ấy sao vậy?”
“Anh ta bảo anh điều tra chút chuyện liên quan đến Hạ Ngưng Âm.” Hòa Huân Thức ngập ngừng nhìn cô gái trước mặt dường như gầy đi một vòng, dù tức giận đến đâu nhưng vẫn hỏi qua ý kiến “Nhã Tư, em muốn thế nào?”
Hòa Huân Thức kể sơ qua câu chuyện. Tiền Nhã Tư cười cười, nhướng mi, “Ý anh là gì?”
“Nếu anh nói dối, có lẽ Hạ Ngưng Âm sẽ bị knockout, em vẫn có cơ hội.” Hòa Huân Thức nói ra ý nghĩ của anh.
Tiền Nhã Tư buông tạp chí trong tay xuống, nghiêm túc nhìn anh, cô có ngu mới không hiểu ý nghĩ của anh, “Vì sao anh phải làm như vậy? Anh làm như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày phát hiện, khi đó, anh ăn nói với Hàn như thế nào?”
“Em biết mà, anh có thể che giấu rất tốt.” Hòa Huân Thức không hề lo lắng, nhưng nói không áy náy là giả, thật ra thì anh cũng mến Hạ Ngưng Âm, cũng từng hi vọng cô ở chung với Tư Khảm Hàn.
Nhưng gần đây thấy tinh thần Nhã Tư sa sút, bọn họ quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy cô đau khổ thành cái dạng này, dù gì anh cũng bên cạnh cô nhiều hơn Hàn cũng mong cô khỏe mạnh chứ không phải như bây giờ.
Tiền Nhã Tư lâm vào trầm tư, cười khổ, thản nhiên hỏi: “Huân, anh cho rằng em là người như vậy sao?”
“Nhưng là. . . . . .” Hòa Huân Thức không chịu buông bỏ, vẫn muốn tiếp tục thuyết phục cô.
“Như vậy chỉ khiến em thêm đáng thương mà thôi, chúng ta cùng một chỗ ba năm không bằnh bọn họ mới ba tháng, anh cảm thấy em có phần thắng sao?” Ánh mắt Tiền Nhã Tư nhìn phía xa xa, “Anh lầm tưởng về em rồi, mặc dù em nói mình mạnh mẽ, em cao ngạo, không cho phép người khác phản bội mình, nhưng tình yêu không giống như vậy, không thích chính là không thích, rất thuần khiết, đâu có lục đục đấu đá nhiều như vậy?”
Hòa Huân Thức vẫn không chấp nhận lời của cô, “Nhưng, em không cố gắng thử một lần, làm sao em biết sẽ không được?”
“Em đã cố gắng ba năm rồi, kết quả đâu?” Tiền Nhã Tư hỏi ngược lại, thấy Hòa Huân Thức không nói câu gì, cười cười, lại nói: “Hơn nữa, sau khi Hàn nói rõ ràng với em, em đã hoàn toàn chết tâm rồi, bây giờ nghĩ lại, bản thân cũng có lỗi, đã sớm biết anh ấy đối với em không phải loại cảm giác đó, nhưng vẫn cứ ở bên anh ấy, một bước này do em chọn, với lại lúc này, em nên thật sự cảm thụ một chút tình yêu thuộc về mình thì hay hơn.”
Hòa Huân Thức cả kinh, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô gái nói cười như hoa trước mắt.
Vỗ vỗ Hòa Huân Thức đang ngây ngốc, nháy nháy mắt, buồn cười nhìn anh, hào phóng nói: “Nhìn em như vậy làm gì? Hay là anh cảm thấy em không có năng lực này, sẽ không có người nào thích em?”
Kiềm chế vui vẻ trong lòng, Hòa Huân Thức quay mắt đi, “Không phải, em. . . . . . Có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
Vỗ vỗ bả vai Hòa Huân Thức cám ơn, cho tới nay, cô có tâm sự gì, đặc biệt là về Tư Khảm Hàn, không ngờ người cô tìm đến, đều là Hòa Huân Thức, cô cũng quen rồi, “Được rồi, em tới tìm anh để được an ủi cũng đủ lâu rồi, em đi trước đây.”
“Ừ.” Hòa Huân Thức nhàn nhạt đáp lời, “Cùng ăn cơm đã rồi hãy đi, anh nấu canh rồi.”
Tiền Nhã Tư không nói gì, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, chủ động đi tới ngồi xuống trước bàn ăn.
Xe chạy xa khỏi tầm nhìn của Tư Khảm Hàn, Hạ Ngưng Âm cao hứng vô cùng, dương dương tự đắc làm mặt quỷ, khinh thường nói: “Không dựa vào đoạn đường đó, hẳn đã cho rằng tôi vẫn sẽ bị anh nắm trong tay, hừ, cuồng tự đại!”
Lăng Tuyên liếc nhìn Hạ Ngưng Âm không ngừng đắc ý, cười cười, “Bọn em đang đùa cái gì thế? Cười đến vui vẻ như vậy, bộ dạng không khác gì con nít.”
“Cũng không có gì.” Hạ Ngưng Âm cong khóe miệng, hừ lạnh một cái, “Chính là thấy cái người Tư Khảm Hàn đó không vừa mắt, anh cũng không biết anh ta đáng ghét như thế nào đâu, anh ta nói. . . . . .” Lời vừa định nói ra tới miệng, nhìn thấy ánh mắt tò mò của Lăng Tuyên, lại nén trở về, vòng vo đề tài, “Anh ta luôn nói bỏ nửa chừng khiến cho người ta rất tức giận, anh đừng chỉ nhìn vào bề ngoài của anh ta, anh ta á, quả thực chính là lòng người dạ thú!”
“Vậy sao?” Lăng Tuyên hoài nghi nhìn cô, “Tại sao anh lại thấy bộ dáng em hình như rất hưng phấn?”
“Không thể nào!” Hạ Ngưng Âm sống chết không thừa nhận, có chút tính trẻ con quay mặt sang một bên, giấu đầu hở đuôi nói sang chuyện khác: “ Lăng Tuyên, chúng ta đi đâu ăn cơm?”
Lăng Tuyên buồn cười nhìn thái độ Hạ Ngưng Âm liều mạng che giấu, hào phóng nói: “Anh nhớ anh đã nói với em rồi, thế nào? Một khi vui vẻ liền quên mất?”
“Đâu có?!” Hạ Ngưng Âm đỏ bừng cả mặt, quẫn bách gãi gãi đầu.
Không bao lâu, bọn họ đã đi tới nơi, bởi vì trước đó đã đặt bàn sẵng, không lâu sau thức ăn được mang lên, Hạ Ngưng Âm một chút cũng không khách khí, ăn tới mức hai má phình ra, lau dầu mỡ trên miệng, bĩu bĩu môi với Lăng Tuyên ngồi đối diện, giọng điệu uất ức: “Lăng Tuyên, anh định nói gì với em? Lần này anh còn giấu giấu giếm giếm, em sẽ không tha cho anh đâu, em đã bỏ việc rất quan trọng mới có thời gian để tới đấy.”
“Ăn cơm xong đi, em nhìn tướng ăn của em kìa, chậc chậc. . . . . .” Lăng Tuyên cười, không dám nịnh bợ trách mắng Hạ Ngưng Âm không hề chú ý hình tượng.
“Làm ơn đi, em cũng không phải công chúa khuê cát gì, giả vờ giả vịt cho ai xem chứ?” hạ Ngưng Âm xem thường khoát khoát tay, dừng lại động tác gắp thức ăn, “Em nói nhé các anh cũng thật là kỳ quái, ăn một bữa cơm thôi mà, sao phải gắng gượng lịch thiệp nha vậy? Thật khó chịu!”
“Các anh?” Lăng Tuyên nhíu nhíu mày, nắm được từ mấu chốt.
“À, chính là Tư Khảm Hàn ý.” Hạ Ngưng Âm cắm cúi ăn liền ngẩng đầu, bất mãn quở trách: “Lúc ăn cơm anh ta cứ như hoàng tử cao quý, cái kiểu tao nhã đó. . . . . .” Hạ Ngưng Âm cau mày, lắc đầu không ủng hộ, còn nói: “Không biết là anh ta đang ăn cơm hay là làm tác phẩm nghẹ thuật cho người ta ngắm, em nhìn thôi đã thấy mệt mỏi.”
Lăng Tuyên sợ run lên, cười cười, không nói lời nào, mặc dù là cô đang oán trách, nhưng chính Hạ Ngưng Âm cũng không phát hiện, thật ra thì ánh mắt cô đều toát lên vẻ nhu hòa, khóe mắt treo nụ cười, loại thần thái đó, rõ ràng là thần thái trong mắt chỉ có người mình yêu, . . . . . . Rất đẹp.
Hôm nay cô cảm thấy Lăng Tuyên hơi khác thường, cứ thấy anh cười mỉm hoài, nói thì không nói cứ cười kiểu vậy ai mà không tức.
Hạ Ngưng Âm buông bát đũa, chăm chú nhìn Lăng Tuyên, “Này, em bảo, anh muốn nói gì thì nói ra nhanh, anh cứ như vậy em không thích đâ.”
Lăng Tuyên nhún nhún vai, vẫn biểu cảm đó, lại thành khẩn thừa nhận: “A, bị em nhìn ra rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao mặt ủ mày chau?”
Nuốt xuống miếng cơm cuối cùng, dưới tình cảnh vẫn chưa chuẩn bị tốt, Lăng Tuyên trực tiếp nói ra một trong những ý định của mình với Hạ Ngưng Âm: “Tiểu Âm, anh nhận được thông báo, anh nghĩ sẽ tham gia nghiên cứu chế tạo tân dược tại tổ chức dược lớn nhất ở Mỹ, chuyến này trở về Mỹ, thời gian chắc sẽ rất dài, không biết khi nào mới có thể trở lại.”
“Hả?!” Hạ Ngưng Âm còn chưa lấy lại tinh thần, trong lúc nhất thời không tiếp thụ nổi hỏi: “Không phải anh nói muốn trở về phát triển sao?”
Lăng Tuyên cười khổ, vốn dĩ anh cũng tính như vậy, nhưng làn này anh trở về muốn làm một chuyện đã sớm không thể thành hiện thực, mà cô, cũng không còn nhớ mong mình, anh ở lại nơi này cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Bàn tay ấm áp đặt lên mái tóc mềm mại của cô, Lăng Tuyên thở dài, “ Nửa tháng trước anh đã nhận được thông báo rồi, anh đã suy tính rất lâu, đó là cơ quan sản xuất thuốc lớn nhất thế giới, có thể tham gia là vinh hạnh của anh, càng là ước vọng của anh, anh không muốn mất đi cơ hội này.”
“Vâng.” Hạ Ngưng Âm gật gật đầu, tuy rằng luyến tiếc, nhưng anh có tiền đồ tốt cô cũng vui vẻ thay anh, ngẩng đầu nhìn Lăng Tuyên nói: “Chúc mừng nhé, đến lúc đó nhất định phải trở về thăm em, biết không?”
“Chắc chắn rồi, sao có thể quên em được chứ.” Lăng Tuyên nhéo cái mũi nhỏ của cô bất đắc dĩ nói.
“Khi nào thì đi?” Hạ Ngưng Âm không chút nào che dấu vẻ luyến tiếc biểu lộ ra ngoài.
“Ngày mai.” Thấy trong mắt cô là không lỡ, Lăng Tuyên cười cười, cho dù là bạn bè của cô, có thể thấy cô không lỡ, anh vẫn rất vui vẻ.
“Cái gì?” Hạ Ngưng Âm bất mãn thét chói tai, ánh mắt lên án chằm chằm nhìn Lăng Tuyên, “Ngày mai anh đi rồi, hôm nay mới tới nói cho em biết?”
“Còn không phải vì sợ em lôi kéo anh khóc cha mắng má sao, anh không lỡ?” Lăng Tuyên nhẹ nhàng cười cười.
“Vậy Lan Khả có biết không?” Hạ Ngưng Âm vẫn có chút không vui, thanh âm buồn buồn.
“Cô ấy à.” Lăng Tuyên cười đến cực kỳ vui vẻ: “Em không biết chứ, gần đây cô ấy si mê một chàng trai, tìm cách tiếp cận người ta, thiếu chút nữa hù chết cậu ta.”
Hạ Ngưng Âm nghe mà sặc sụa nước, khó trách số lần Lan Khả gọi điện thoại quấy rầy cô ít đi nhiều như vậy, thì ra là đầu óc khai thông rồi.
Có điều, Hạ Ngưng Âm vẫn cảm thấy hơi không chân thật, không thể tin được trợn to hai mắt cười lớn: “Lan Khả theo đuổi con trai? Từ khi nào lá gan của cô ấy lớn như vậy?” Nói xong giật nhẹ ống tay áo Lăng Tuyên, tò mò hỏi: “Đối phương là người như thế nào? Làm nghề gì? Gặp qua sao?”
“Chưa gặp qua, chỉ nghe Lan Khả nói, anh ta đẹp trai thôi, so với Tư Khảm Hàn chỉ hơn không kém.” Lăng Tuyên nói theo hình dung từ của Lan Khả, “Hình như là làm việc ở cơ quan chính phủ, nha đầu ngốc kia cũng không rõ ràng lắm.”
So với Tư Khảm Hàn chỉ hơn không kém? Lại còn là nhân viên cơ quan chính phủ? Lấy nhân viên cơ quan chính phủ có nề nếp, muốn làm động lòng người nhà không dễ chút nào nha, vậy là Lan Khả phải bận rộn rồi, Hạ Ngưng Âm cười nham nhở, rất rõ ràng cười trên nỗi khổ của người khác.
Hạ Ngưng Âm từ trong “sự kiện Lan Khả” chưa có phục hồi lại tinh thần, Lăng Tuyên liếc nhìn cô một cái, liền mở miệng, “Em đừng cười quá như vậy, em nhìn Lan Khả một chút đi? Đâu như em ngại ngùng mắc cỡ.”
“Cái gì?” Hạ Ngưng Âm khó hiểu trước ý tức Lăng Tuyên, lại nhanh chóng rũ mi mắt xuống, không dám nhìn Lăng Tuyên.
“Thành thật đi?” Lăng Tuyên hỏi ngược lại, “Em dám nói em không thích Tư Khảm Hàn? Hả?”
“Anh!” Hạ Ngưng Âm kinh ngạc, cô còn chưa phát hiện bao lâu, tại sao Lăng Tuyên đã nhìn ra nhanh như vậy?
Lăng Tuyên hiểu ý của cô, tức giận nói: “Em cho là ai cũng chậm hiểu như em à?”
Hạ Ngưng Âm cúi đầu, trầm mặc thật lâu, mới nói: “À, Lăng Tuyên, em thích anh ấy, nhưng anh ấy lại sắp đính hôn rồi, em nên làm gì bây giờ?”
“Đi nói cho anh ta biết, em thích anh ta thôi.” Lăng Tuyên nhìn Hạ Ngưng Âm, nghiêm túc nói.
“Nhưng, Tư Khảm Hàn đâu thích em. . . . . .” Âm thanh Hạ Ngưng Âm lí nhí, nghe ra có vẻ mất mát luyến tiếc.
Lăng Tuyên cười cười, cũng không chắc chắn hỏi: “Làm sao em biết? Chính miệng anh ta nói sao?”
Hạ Ngưng Âm cúi đầu, nhớ lại cảnh anh đi cùng với Tiền Nhã Tư, “Anh ấy đối xử với em không tốt, ngược lại đối xử với cô gái kia vô cùng tốt.”
“Đừng để vẻ ngoài mê hoặc, thật ra, anh ta sớm thích em rồi, hơn nữa, nếu như tình cảm của bọn họ tốt như lời đồn, vậy tại sao ngoài cô ấy ra Tư Khảm Hàn lại có thể có nữ nhân khác? Mà bạn gái của anh ta lại không ra ngoài náo loạn?” Lăng Tuyên nói rất nghiêm túc.
“Cái gì?” Hạ Ngưng Âm hết hồn tưởng mình nghe lầm “Thái độ của anh ta đối với em cũng là yêu thích em? Có lầm không vậy?!”
“Em không tin à? Anh đã bao giờ nhìn lầm người chưa!” Lăng Tuyên chau chau mày không vui.
“Ừ thì không sai, nhưng. . . . . .” Hạ Ngưng Âm gãi gãi đầu, muốn cô thổ lộ với tên Tư Khảm Hàn kia á? Nghĩ đến đã thấy toàn thân nổi da gà.
“Chẳng nhẽ ngay cả một nửa dũng khí như Lan Khả em cũng không có? Em nên bắt chước Lan Khả đi, cô ấy có bao nhiêu dũng cảm a.”Ánh mắt Lăng Tuyên nhu hòa xoa xoa đầu cô, nói ra tâm tư của mình, chính mình cũng hiểu được: “Dũng khí của em đâu? Chút chuyện cỏn con cũng không dám thử? Có một số chuyện chính mình phải biết tranh thủ, nếu bản thân cứ ngầng ngại, thì thứ vốn là của mình nay sẽ là của người khác? Sau này khi nhớ lại không phải sẽ hối hận sao?”
Trái tim cứ đập thình thịch thình thịch không ngừng, càng lúc càng nhanh, Hạ Ngưng Âm cúi đầu bới cơm che giấu.
Tư Khảm Hàn ngồi nơi cửa sổ thủy tinh cách chỗ Hạ Ngưng Âm không xa, lẳng lặng nhìn bọn họ, đáy lòng từ từ nguội lạnh.
Vô luận anh thấy qua bao nhiêu lần bọn họ ở cùng một chỗ, trong đầu anh đều không tự chủ được hiện ra những từ như: thoải mái tự nhiên, thân mật, và không che giấu được vui vẻ.
Có lẽ, bọn họ thật sự không có gì, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng những thứ đó lại không xảy ra khi anh cùng một chỗ với Hạ Ngưng Âm, giữa bọn họ chỉ toàn châm chọc nguội lạnh, bất đắc dĩ thuận theo, thỉnh thoảng thoải mái cũng chứa nhiều lắm không chắc chắn.
Vị chua xót trong lòng tăng thêm, vậy rốt cuộc sự tồn tại anh ở trong trái tim Hạ Ngưng Âm là ở đâu? Có phải có cũng được mà không có cũng không sao? Anh được coi là cái gì?
Phóng mắt nhìn sang, anh rất ít khi thấy Hạ Ngưng Âm thoải mái tự nhiên như vậy, cái anh gặp tương đối nhiều chính là cô cứng ngắc công thức hóa nụ cười, và giọng điệu lạnh lùng cứng rắn, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo châm chọc khinh thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.