Chương trước
Chương sau
Hộ sĩ đờ người, ngẩng đầu hướng đến mặt Tư Khảm Hàn, hít vào thở ra một hơi, lời muốn nói nay đã quên bén, những người xung quanh đều nhìn Tư Khảm Hàn bằng một sắc thái, hoa si trước dung mạo tuấn mĩ của anh, ông trời lại chạm khắc ra người đàn ông hoàn mĩ thập toàn đến vậy à?
Tư Khảm Hàn bị bao ánh mắt chăm chú đến chán ghét, thái độ chả giống người nhờ vả tí nào, đôi con ngươi hình viên đạn xuyên thấu bọn họ, ngắn gọn nói: "Nhanh đi!"
"Dạ!" Hộ sĩ bị khí thế anh làm cho hết hồn, chân sắp mềm nhũn, nuốt nước miếng, gắng gượng chống đỡ vách tường để đứng vững, từng bước đi tới phòng bệnh 502.
Thấy hộ sĩ thần sắc kinh hoảng, Tư Khảm Hàn càng mặt lạnh khinh thường, bĩu môi vô vị.
Nhất thời nghĩ đến chuyện sắp xảy ra ở phòng 502, khiến anh lộ ra nụ cười muốn bao nhiêu tà ác liền có bấy nhiêu tà ác, tuy nhiên vẫn biết phép tắt nhường đường cho người khác đi, để mọi người hiểu nhầm là: người đàn ông này vừa tuấn tú vừa tốt bụng như đứa trẻ, xem ra là đang muốn giở trò đùa nghịch ngợm thôi.
Phải không? Trò đùa à? Đơn giản là trò đùa? Chỉ mong là vậy, có điều phải để lương tâm Tư Khảm Hàn cảm nhận được a, nhưng anh cho lương tâm cơ hội phát hiện ra sao?
Đám đông bị anh làm cho thu hút đến nỗi không thấy sự khác thường của hộ sĩ kia.
Mỗi cái đẹp vật đẹp ai nấy cũng muốn thưởng thức, thị giác thuộc tính động vật, hễ nhìn người luôn đánh giá vẻ bề ngoài, do đó không trách được dung mạo của anh lại lừa gạt biết bao ánh mắt, dù sao đẹp trai đâu phải là cái tội, chỉ có thể trách mẹ anh quá biết sinh.
Người hộ sĩ chạy thụt mạng tông vào cửa phòng 502.
Trong phòng đang trình diễn màn miệng há tay đút cứ như vậy phải gián đoạn vô cớ.
Hạ Ngưng Âm và Lăng Tuyên dừng động tác, hoài nghi trước sự xuất hiện của hộ sĩ, bệnh viện thế nào lại kỳ quái như thế, hộ sĩ này quá mất lịch sự, cửa không gõ liền xông thẳng vào.
Lăng Tuyên quan sát thấy cô cằm chiếc túi, nhướng mày rậm, không có ý trách cứ, ôn hòa hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Ách!" Hộ sĩ cắn môi, biết mình thất lễ vội ngẩng đầu hướng tới vẻ mặt đẹp trai của Lăng Tuyên, ngỏ ý xin lỗi, chỉ vào chiếc túi trên tay, nhỏ giọng nói: "Có vị tiên sinh dáng dấp rất đẹp nhờ tôi đem đến đây."
Hạ Ngưng Âm cùng Lăng Tuyên nghe được bốn chữ "dáng dấp rất đẹp" đã đoán được là ai, hai mắt chạm nhau, Hạ Ngưng Âm mặt đầy ngờ vực, không ngờ Tư Khảm Hàn một mặt lạnh lùng lại tâm lý chu toàn mọi thứ cho cô, Lăng Tuyên nhún nhún vai, tỏ ý ‘Cô không biết chắc tôi biết ha ?’
Lăng Tuyên đưa tay nhận lấy túi từ hộ sĩ nói lời cảm ơn, đem đến cho Hạ Ngưng Âm.
Sau khi hộ sĩ rời đi, Hạ Ngưng Âm lấm lét nhìn cái túi, tay không tiện đành nhờ vả anh: "Tuyên ca, mở ra giúp em xem là gì?"
Bên trong được bao bọc bằng cái gói đen, Lăng Tuyên tháo từng lớp, cảm giác trong đó rất nhẹ rất mềm, tò mò mở ra thấy món đồ, Lăng Tuyên hoàn toàn giật mình.
Hạ Ngưng Âm nhìn mặt anh biến sắc, từ xanh như tàu lá chuối chuyển sang đỏ hồng, lạ lùng hỏi: "Thế nào? Là gì?"
Lăng Tuyên lặng thinh, không nói lời nào đem túi đưa cho cô, mở túi ra món đồ bên trong rớt ra trên bụng.
Hạ Ngưng Âm nhìn qua khuôn mặt liền đỏ như quả cà chín, quẫn bách cúi đầu, né tránh ánh mắt Lăng Tuyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.