Tư Khảm Hàn đi không lâu, Lăng Tuyên cũng cầm hai túi thức ăn đang hướng tới phòng bệnh 502.
Lăng Tuyên cắm hoa vào bình, để trái cây lên tủ, ngồi ở mép giường nhìn Hạ Ngưng Âm, động tác dịu dàng đắp chăn cho cô, bàn tay rắn chắc nắm lấy bàn tay nhỏ bé không chịu buông, tay kia đặt trên mặt cô nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét nhợt nhạt, gương mặt tuấn tú lộ ra sự quyến luyến đau thương.
Lăng Tuyên nhìn Hạ Ngưng Âm đến mất hồn, một lát sau, Hạ Ngưng Âm khẽ hừ một tiếng, Lăng Tuyên đột nhiên thu tay lại, sắc mặt hơi lúng túng cúi đầu, né tránh cô.
Hạ Ngưng Âm từ từ tỉnh lại, đôi mắt mông lung ngước lên trần nhà rồi quay sang nhìn người bên cạnh, nhép nhép miệng, gắng gượng cười, "Tuyên ca? Sao anh ở đây?"
"Đừng động!" Lăng Tuyên dịu dàng nói với Hạ Ngưng Âm đang muốn trở mình nằm ngửa: "Vết thương trên lưng của em chưa khép lại, ngoan ngoãn nằm im."
Hạ Ngưng Âm hơi nhíu lông mày, kêu đau một tiếng, phần lưng bắt đầu đau âm ỉ, lập tức trụ người không nhúc nhích, liếc nhìn bốn phía, ý thức nơi này là bệnh viện, nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, "Tuyên ca, là anh giúp em làm giải phẫu?"
"Ừ." Lăng Tuyên gật đầu, "Tiểu Âm, đã xảy ra chuyện gị? Sao để bị thương nghiêm trọng đến vậy? Có liên quan tới Tư Khảm Hàn? Hả?"
Hạ Ngưng Âm nhận ra anh đang lo lắng cho mình, mỉm cười "Nói ra rất dài dòng, nhưng anh đừng lo lắng, không phải bây giờ em rất tốt sao?" Dứt lời vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-an-truoc-yeu-sau/1536925/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.