"Bạch tổng giám." Gõ hai lần vẫn không có phản ứng, Chung Minh thật lễ phép gọi xưng hô này.
Vẫn không có phản ứng.
"Bạch tổng giám?" Lại gõ, vẫn không có trả lời.
Nghĩ mấy ngày nay Bạch Cẩn Niên đơn giản là không muốn sống, cứ như vậy mà tăng ca, vùi vào kế hoạch cho sản phẩm mới, Chung Minh lo lắng: Ngu ngốc kia, không phải là bệnh bao tử tái phát lại không chịu uống thuốc, chết ở trong đi?
Cái loại thích tự ngược vô cùng ngu ngốc mới có thể làm chuyện kinh hãi này, Chung Minh bị ý nghĩ của chính nàng dọa đến sợ hãi, mở cửa tự tiến vào.
Cửa mở ra thật làm cho Chung Minh hối hận.
Bạch Cẩn Niên ngồi trên ghế, trước mặt còn một đống văn kiện, cầm điện thoại đặt trên tai, viền mắt đỏ. Nước mắt cuồn cuộn không ngừng rơi xuống, thác nước mini có lực sát thương rất lớn, văn kiện ướt nhẹp, mặt mày nhăn nhó rất khó coi.
Bạch Cẩn Niên vốn đang nói chuyện điện thoại, nghe tiếng động ngẩng đầu nhìn Chung Minh, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ và ghét bỏ.
Giống như mở cửa phòng vệ sinh mà thấy có người bên trong thì sẽ vô cùng xấu hổ.
Lúc này Chung Minh hẳn nên ưu nhã thờ ơ nói một câu "Xin lỗi, tôi đi ra ngoài trước" thì tương đối có khả năng cứu vãn tình hình. Đáng tiếc hết lần này tới lần khác suy nghĩ trong đầu Chung Minh hoàn toàn bị loạn, nước mắt Bạch Cẩn Niên làm nàng đứng tại chỗ duy trì tư thế mở cửa. Hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-cua-ta-khong-the-nao-dang-yeu-nhu-the/3050807/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.