Sau đêm giáng sinh Chung Minh không biết tại sao bắt đầu ho khan, đau họng, hắt hơi không ngừng, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. Trong phòng làm việc tràn ngập tiếng ho khan, có đôi khi ho đến chảy nước mắt, thật sự làm cho người ta lo lắng.
Ho khan sau đó có tình trạng sốt nhẹ xuất hiện, Chung Minh cảm thấy khuôn mặt phát nhiệt, cổ họng khô nóng, đầu óc hỗn loạn, nhất định là bị bệnh.
"Đều do tên ngu ngốc kia, hại mình sinh bệnh... Khụ khụ khụ.... Khụ khụ!!" Chung Minh không chỉ ho khan mà còn tiêu chảy, ngồi xổm trong WC vịn tường, dùng sức ho một phen, trọng tâm không có thiếu chút nữa trực tiếp ngồi vào bồn.
Bạch Cẩn Niên đi rửa tay, tiếng ho của Chung Minh vang lên trong không gian, liên miên không ngừng. Bạch Cẩn Niên đứng bao lâu Chung Minh ho bấy lâu. Bạch Cẩn Niên trầm tư một chút, dùng khăn mang theo người lau khô tay, hỏi: "Cô không sao chứ."
Ngồi chồm hổm trầm mặc một hồi, mới có một âm thanh yếu ớt lạnh như băng đáp lại: "Không có gì." Chung Minh thật hận bản thân, hẳn phải đáp lại "Chuyện của tôi không cần cô quan tâm", đây mới gọi là ăn miếng trả miếng. Nhưng nàng chỉ là Chung Minh, không phải là Bạch Cẩn Niên học cả đời cũng không biết hai chữ "Đáng yêu" viết thế nào.
"Ừ." Nghe được tiếng Chung Minh đáp lại Bạch Cẩn Niên cũng không nói nhiều, chỉ là nhẹ nhàng một tiếng liền đi ra WC.
Nghe được Bạch Cẩn Niên đi xa Chung Minh mới mở cửa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-cua-ta-khong-the-nao-dang-yeu-nhu-the/3050802/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.