Chương trước
Chương sau
Chung Minh đi vào phòng tổng giám, hệ thống sưởi vừa đủ, làm Bạch Cẩn Niên không sợ lạnh chỉ mặc một cái áo len thật mỏng.

Áo len bó sát người, tôn lên thân hình xinh đẹp của Bạch Cẩn Niên. Giấu ở dưới khăn choàng cổ màu đỏ là bộ ngực như ẩn như hiện. Chung Minh quét mắt, thật là khinh bỉ. Làm gì lớn như vậy! Hoàn toàn là hàng giả đúng không? Bên trong độn nhiều vải lắm!

"Có chuyện gì không, Bạch tổng giám?" Giọng nói Chung Minh trầm xuống, đoan đoan chánh chánh hỏi.

"Ừ, có việc." Bạch Cẩn Niên hồi phục bộ dạng càng thêm nghiêm túc, đặc biệt đứng đắn ngồi thẳng tắp. Cúi đầu lật văn kiện, nửa ngày cũng không nói có chuyện gì.

"Rốt cuộc là.... Có chuyện gì?" Chung Minh đã ngồi yên muốn nửa ngày, tổng giám đại nhân còn không phân phó công việc, đành phải hỏi lại một lần.

"Ừ, là có việc." Bạch Cẩn Niên như trước trả lời, như trước ngồi ở chỗ kia, ngay cả đầu cũng không nâng.

Chung Minh cảm thấy dây thần kinh trong đầu hung hăng co rút.

Bệnh thần kinh à! Đây không phải là bệnh thần kinh thì là cái gì! Có việc à! Là có việc! Vậy thật sự có hay không nói đi! Ngồi im ở chỗ kia như vậy là có ý gì?!

Một luồng khí nóng từ trong người dâng lên, thoáng cái vọt đến đỉnh đầu, làm sắc mặt Chung Minh đỏ lên, sắp phun trào. Chạy nhanh an ủi mình: Chung Minh, bình tĩnh, phải bình tĩnh. Thật vất vả mới bình tĩnh lại, không cần vì việc nhỏ nhặt này làm nhiễu loạn lòng mình!

Ở trong lòng Chung Minh chậm rãi trấn an tinh thần, kéo ra nụ cười khó coi, đang muốn dò xét thực hư, Bạch Cẩn Niên ngẩng đầu.

Hé ra đôi môi Bạch Cẩn Niên nói: "Giúp tôi pha ly cà phê."

"....." Chung Minh có thể nói không được sao?

Cầm chén cà phê đi rót nước nóng, không cẩn thận trông thấy vành ly có chút bẩn.

Niên ngu ngốc này, ngay cả rửa sạch cái ly cũng không có thời gian sao! Bẩn chết! Thật lười biếng! Còn vội vàng! Cuồng công việc gì gì đó thật sự quá đáng ghét!

Xem cái ly như đầu của Bạch Cẩn Niên hung hăng tẩy rửa một lần, vừa cáu kỉnh pha cà phê đem trở lại phòng làm việc.

Bạch Cẩn Niên nói "Cám ơn" tiếp nhận ly cà phê, cúi đầu phát hiện cái ly có thay đổi, lộ ra thiện ý tươi cười nói lời cảm ơn. Chung Minh nhìn nơi khác, nhìn như không tập trung nói: "Không cần khách khí, tôi có chút sạch sẽ, không nhìn nổi đồ vật bẩn thôi."

"Đồ vật bẩn?" Bạch Cẩn Niên dở khóc dở cười, "Tôi mỗi lần uống xong không nhớ đi rửa cái ly, nghĩ lần sau nếu dùng sẽ nhớ rửa, đó là lí do."



Nghe vào lỗ tai lời này Chung Minh thầm mắng: Có nhiều vội vàng sao! Vội đến thủng dạ dày sao! Dạ dày hỏng còn muốn uống cà phê! Nói ra cũng chỉ làm mọi người chán ghét, chấm dứt đề tài này đi: "À."

Bạch Cẩn Niên thong thả khuấy đều chất lỏng cà phê màu nâu, mùi thơm nồng phát tán, từng làn sương trắng dâng lên, nhiệt độ trong phòng làm việc bất tri bất giác tăng cao.... Chung Minh cảm thấy càng ngày càng không được tự nhiên, nghĩ tổng giám nếu không có việc gì dặn dò, như vậy nàng có thể rời khỏi. Lời đã muốn tới cổ họng, Bạch Cẩn Niên còn có bản lĩnh cướp lời nói: "Chủ nhật này cô muốn làm cái gì?"

"Tôi?" Chung Minh không kịp phản ứng, "Không làm gì cả, một mình tụng kinh."

"Không đi hẹn hò sao!" Chung Minh ngại bị hỏi nhiều hơn, dĩ nhiên là không có đối tượng hẹn hò, nói cách khác nếu có thì ai sẽ đi tìm tình một đêm, ai sẽ cùng bạn thân trải qua giáng sinh, ai sẽ ở một mình trên đường khóc a!

"Không có hẹn hò." Chung Minh ăn ngay nói thật.

"Không có bạn trai?" Bạch Cẩn Niên hỏi.

Bạn trai em gái cô!

"Không có."

"Ừ.... Bạn gái cũng không có sao?" Sự thật chứng minh vấn đề này đều không phải giả ngu hay trêu chọc!

"Không có không có!" Nếu Bạch Cẩn Niên hỏi đến vấn đề cá nhân, Chung Minh cũng sẽ không khách khí dùng cái tâm tình cá nhân trả lời.

"Vì sao không tìm ai?" Bạch Cẩn Niên hỏi vấn đề ngày càng riêng tư.

"Bạch tổng giám." Chung Minh không trả lời còn hỏi ngược lại: "Việc này cũng cần báo cáo sao?"

"Ừ, cô đương nhiên có quyền không nói, nhưng tôi chỉ muốn tâm sự cùng bạn bè." Bạch Cẩn Niên khẩu khí mềm mại rõ lắm, tuy rằng vẫn còn duy trì thói quen lạnh nhạt, nhưng từ ngữ mềm mại làm cho hai chữ "Bạn bè" xuyên thẳng trái tim Chung Minh.

"Vậy còn cô?" Chung Minh thừa nhận, không biết vì sao, chỉ cần Bạch Cẩn Niên vừa có nhượng bộ, thì Chung Minh rất không tự chủ, không kiên trì quên đi nguyên tắc, không cẩn thận nhảy tới từng bước.

"Vậy cô, hiện tại có hẹn hò sao?"

Bạch Cẩn Niên chớp mắt, tựa hồ trong lòng đã có đáp án, chỉ là suy nghĩ đáp áp này có thích hợp nói ra hay không. . Bạn‎ có‎ biế????‎ ????rang‎ ????r????yện‎ _‎ T????U????T????U????Ệ????.vn‎ ‎ _

"Ừ." Cuối cùng Bạch Cẩn Niên lại có thể phát ra một âm khẳng định, và trong lòng Chung Minh lại đoán rằng Bạch Cẩn Niên sẽ phủ nhận hoàn toàn, Chung Minh kinh ngạc nhìn Bạch Cẩn Niên.

"Tôi có đối tượng hẹn hò."



"...Vâng, phải? Tốt lắm, chúc mừng cô...." Trước mắt Chung Minh hắc ám một mảnh, lời nói trong miệng tự nhiên thốt ra, không đầu không đuôi chúc mừng cái gì, nói ra Chung Minh liền hối hận---- đây là đang đùa giỡn ngu ngốc gì vậy.

"..... Cảm ơn." Rất chần chờ đáp tạ.

"Còn có chuyện gì sao? Bạch tiểu thư.... Không không không, Bạch tổng giám. Không có việc gì thì tôi đi ra ngoài."

Bạch Cẩn Niên trong mắt một lóe sáng, không tiếp tục giữ lại, thản nhiên nói: "Đại khái không có việc gì, cô đi ra ngoài làm việc đi."

Cửa vừa đóng lại, Chung Minh đứng không vững, vội vàng dựa vào tường bên cạnh. Đứng khoảng mười giây thì mảng tối trước mắt mới chậm rãi tiêu tán, nhưng tâm đau đớn từng đợt.

Cô ta nói có đối tượng hẹn hò? Chuyện này là từ khi nào? Là đối tượng mới sao? Như thế nào đến bây giờ cũng chưa từng nghe cô ta nhắc tới?

Cũng là, vì cái gì cô ta lại muốn nói với mình? Mình xem như là gì của cô ta? Loại việc tư này cô ta không có nghĩa vụ báo cho mình?

Thế nhưng nếu đã có đối tượng thì tại sao còn muốn thân cận với mình như vậy, làm mình sinh ra ảo giác?

Cái kia hôn trộm? Rốt cuộc là có ý tứ gì? Quan tâm gì? Cái loại quan tâm thân cận này cũng không dành riêng cho ai, đúng không?

"Tiểu Chung, cô có khỏe không?" Một đồng nghiệp đi ngang qua gặp Chung Minh đứng bên tường nửa ngày bất động, nghĩ Chung Minh trúng tà, chạy nhanh đến ân cần thăm hỏi.

"Không, không có việc gì....." Chung Minh hướng đồng nghiệp vẫy vẫy cánh tay, miễn cưỡng mỉm cười.

Nếu cô ta có đối tượng, như vậy, thật sự danh chính ngôn thuận làm bạn bè đi? Không sai, đúng, chính là như vậy, đây là ông trời chỉ dẫn cho mình.

Chung Minh cực lực an ủi lòng mình, cũng miễn cưỡng vui cười. Nhưng lòng bất an và khổ sở vô pháp tràn ngập, nắm kéo lòng Chung Minh, tới tới lui lui như kim châm rất đau.

Tác giả: Không phải tác giả không muốn cập nhật a, thật sự là tác giả ngồi không yên. Đại khái nửa tháng trước cổ bị trật, vừa ổn thì lại đau đến bây giờ. Chỉ cần ngồi lâu sẽ khó chịu, rất đau khổ.....

Ừ, đêm nay cùng cô nương xem kênh động vật, thấy con cá sấu đi bắt nai con ăn. Ngay từ đầu ta cùng cô nương đều lo lắng cho con nai, cái chân nhỏ kia bị con cá sấu thô kệch cắn, thật sự là đáng thương. Chúng ta đều cầu mong trong lòng cho con nai kia chạy thoát được, kết quả nó không chịu thua kém, cư nhiên lấy sừng giãy giụa đấu tranh, lúc chết vẫn còn duy trì tư thế "Lão sư ta muốn đặt câu hỏi"... = =++

Sau lại nói tới cá sấu giao phối, bên trong có lời dẫn là "Chúng nó giao phối cũng đặc biệt tinh tế. Con cá sấu đực thổi bọt nước về phía cá sấu cái, dùng miệng ma sát cái cổ mẫn cảm của cá sấu cái.".......... Thật sự là đủ rồi!!

Cuối tuần mọi người khỏe nha! Buồn ngủ, xem TV, đi dạo phố, cùng em gái dễ thương nói chuyện phiếm nha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.